Hiên Đế lại thở dài, tay đưa qua lấy chén canh lại rồi nói:
- Ai mà có thể điều tra lại được đây.
Triều thần đa số là người của Lưu Gia, còn lại thì có quen biết sâu xa với họ Lưu.
Kết quả cũng như thế.
- Không lẽ đệ muốn giao án này cho tên Doãn Đa Quách lúc nào cũng viết chữ phản trên trán điều tra sao?
Thức Vương đáp lời:
- Giao cho Mạc Chu chủ quản nha môn Kinh Môn điều tra án.
Nhắc đến Mạc Chu là Hiên Đế cảm thấy khó chịu.
Mày chau lại nói:
- Lại là hắn…
Thức Vương nắm được điểm yếu của Hiên Đế liền phân tích:
- Hoàng huynh nghỉ đi Mạc Chu hắn mà tra ra được án này thì cũng trầy di tróc vẩy với Thái hậu.
Nhiều khi còn có nữa mạng sống.
- Còn không tra ra được thì huynh có đủ lý do xử tử hắn.
Nương tình thì tịnh thân hắn mà chẳng ai nói được.
Hiên Đế nghe nói quá trúng ý.
Đúng là Thức Vương giỏi tính toán một cái là hạ ngay tình địch của Hiên Đế.
Hiên Đế gật gù nói:
- Có lý…
Hiên Đế trúng kế của Thức Vương rồi.
Vương gia liền tranh thủ nói:
- Vậy huynh mau hạ chỉ đi.
Vừa nói Thức Vương vừa lấy thánh chỉ đã soạn sẵn ra luôn đưa cho Hiên Đế.
Hiên Đế ngớ người ra nói:
- Hả…? Cả thánh chỉ đệ cũng soạn sẵn rồi sao?
Thức Vương lại đáp lời:
- Đệ sợ Mạc Chu hắn bỏ trốn nên làm gấp thánh chỉ cho hoàng huynh đóng dấu, tránh đêm dài lắm mộng.
Hiên Đế chau mài lại giả vờ đắn đo một tí, quay lưng lại là đóng dấu ngay và luôn.
Thức Vương mừng rỡ cầm thánh chỉ lên ngó lại một cái rồi thở nhẹ ra xong việc rồi.
Trưa hôm đó thánh chỉ của Hiên Đế nhanh chóng ban ra.
Tin tức truyền đi khắp nơi, triều thần trên dưới bàn tán xôn xao.
Có kẻ thì biết Mạc Chu nhưng có lão thì không hề biết tên quan nhỏ này có tài đức gì ma được đích thân Hiên Đế ban chỉ tra án lớn như thế.
Ngay hôm sau Lưu Ngũ Dư Lưu Thái Phó cũng là đệ đệ thân sinh của Thái hậu liền nhập Cung mượn cớ thỉnh an.
Tại Trường Thọ Cung.
Lưu Ngũ Dư được tiếp đãi như thượng khách.
Ngồi ở ghế nhỏ đối diện với Thái hậu, vừa dùng trà vừa nói chuyện.
- Thái hậu chuyện của Phúc Gia Minh Thượng đã ban chỉ điều tra lại như vậy…?
Thái hậu gương mặt tỏ ra không hài lòng đặt mạnh tách trà xuống bàn rồi nói:
- Cũng là vì ả họ Ngô kia.
- Huynh đệ chúng một đứa thì mê đắm ả xấu xí kia, còn một đứa còn lại cũng bắt chước ngoan cố với một nữ nhân đã có phu quân.
Ai gia đúng thật là vô phước.
Lưu Ngũ Dư lại nói:
- Lão thần nghe nói Thức Vương đích thân đến cầu tình với Minh Thượng tra án.
Từ nào giờ Thức Vương vốn nghe theo người bây giờ sao đột nhiên lại…?
Thái hậu không đáp lại câu hỏi bỏ lửng của Lưu Ngũ Dư lại nói:
- Ai gia nghe nói Ngô Nhu Nhu bị bệnh rất nặng không cách gì trị khỏi, kéo dài sinh mệnh cũng là khổ thêm một ngày.
Được rồi tối nay cứ báo nội phủ ban cho ả một chén trà đi.
Xem như ai gia vì nhi tử mà làm phước.
Chuyện này kết thúc nhanh thì Phúc