Trở lại Ngự Phòng.
Khóc cả đêm mệt rồi thì Bạch Nguyệt Y cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đến lúc trời gần sáng thì vết thương trên mặt của Nguyệt Y đau buốt làm nàng ta bừng tỉnh giấc.
Nguyệt Y ngồi bật dậy.
Lúc này dược tính của xuân dược cũng đã tan hết, tay chân có sức lại phần nào.
Nàng ta vội vàng tìm cách tháo vải bị Hiên Đế cột ở tay và chân ra, rời giường nhặt lấy y phục mặc vào, nhanh chóng chạy khỏi phòng ngủ của Hiên Đế.
Vừa mở cửa phòng rời đi thì Cẩn Đề đứng bên ngoài đang ngủ gật, nghe tiếng động lão thái giám choàng tỉnh.
Cẩn Đề thấy Nguyệt Y đi ra thì vội tiến lại gần:
- Phu nhân người thức rồi.
Vừa nói Cẩn Đề vừa nhìn ngó vào bên trong xem Hiên Đế đã thức dậy chưa?
- Phu nhân Minh Thượng…?
Nguyệt Y đầu cúi xuống nói:
- Ngài ấy còn say ngủ.
Nói rồi Nguyệt Y vội chân bước đi như muốn tránh né Cẩn Đề.
Gương mặt đang đỏ lên của Nguyệt Y Cẩn Đề nhìn kỹ là thấy ngay lão ta vội chân bước theo Nguyệt Y cản lại.
- Phu nhân… Phu nhân có phải mặt của người lại tái đau không?
Nguyệt Y ngại ngùng không muốn cho Cẩn Đề biết sợ là lão ta biết là Hiên Đế cũng biết nên nói:
- Không… Không có gì đâu công công.
Ta hơi mệt ta về phòng nghĩ một chút công công không cần lo.
Cẩn Đề không yên tâm liền cản Nguyệt Y lại rồi nói:
- Phu nhân người đừng giấu lão nô.
Yên cô cô đã nói cho lão nô biết hết rồi.
Độc tố trên mặt của người đang bộc phát.
Nguyệt Y lo lắng nàng ta đầu cứ cúi xuống tay đưa lên che một nữa mặt nói:
- Công công ta….
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2.
Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3.
Vượt Ải Mẹ Chồng
4.
Sống Lại Ngày Tận Thế, Tôi Có Không Gian
=====================================
Cẩn Đề ngó qua ngó lại cảnh giác xung quanh rồi vội vàng đưa cho Nguyệt Y một ít nhánh cây màu xanh nhạt:
- Phu nhân đây là Dương Hạt người cần.
Nếu phu nhân cần thêm cứ nói với lão nô, lão nô sẽ nghĩ cách.
Vừa nói Cẩn Đề vừa đưa nhánh cây Dương Hạt nhét vào tay của Nguyệt Y.
Nguyệt Y thấy cây thuốc này thì vô cùng mừng rỡ cảm kích Cẩn Đề rối rít.
Nhanh chóng trở về phòng liền lấy túi gấm ra dùng dao mổ xử lý lại vết sẹo trên mặt.
Lần này da thịt bên trong có vẻ nghiêm trọng hơn, độ thối rữa nhanh hơn nhiều mạch máu ẩn sâu trong lớp thịt bị tắt nghẽn phải loại bỏ hoàn toàn cùng với khối thịt.
Sau khi xử lý xong Nguyệt Y liền giã nhuyễn một nhánh cây Dương Hạt đắp lên mặt để khống chế độc tố.
Chính vì chất độc kỳ lạ này mà khiến cho vết sẹo bên trong không thể lành, mỗi lần độc tố hoành hành lại ăn sâu vào da thịt khiến Nguyệt Y đau đớn, gương mặt bỏng rát sưng đỏ.
Đắp cây thuốc xong Nguyệt Y ngả lưng lên giường gương mặt vô cùng mệt mỏi.
Những gì vừa trải qua cứ như là một cơn ác mộng.
Nước mắt chẳng hiểu vì sao lại rơi ra ướt đẫm cả chiếc gối.
Lúc nãy nhìn vào gương đồng Nguyệt Y thấy rõ được trên người vẫn còn