Edit: Astute Nguyễn
Beta: Đậu Xanh
Một trưởng giả cao giọng hô: "Linh Hư bí cảnh sẽ đóng lại sau 24 canh giờ, mọi người phải ra ngoài trước khi bí cảnh đóng lại!"
Gió to từ mặt đất nổi lên, đem quần áo mọi người thổi bay phất phới, tóc tai như bay múa trong gió.
Thẩm Thanh Phong kéo tay Ngọc Trúc, thấp giọng dặn dò: "Chờ lát nữa đi vào, nhất định phải nắm chặt tay ta."
Ngọc Trúc nhướng mày nói: "Biết rồi biết rồi." Trong lòng lại ngọt ngào như ăn mật ong vậy.
Từng người từng người lần lướt tiến vào bí cảnh, Hạ Lan Vi quay đầu nhìn Hi Loan một cái, nhận được ánh mắt cổ vũ của chàng, nàng mới kéo Sở Minh, nhớ tới đêm qua sư phụ cố ý cho mình một đống pháp bảo, nhẹ nhàng nói: "Sư huynh, chúng ta đi thôi!"
Sở Minh gật đầu.
Hai người vừa tiến vào, đã bị cuồng phong kia cuốn đi, dần mất đi ý thức.
Chờ khi Hạ Lan Vi mở mắt ra, trong tầm mắt chỉ còn lại cây cổ thụ dài rộng, che kín một vùng trời, dây leo xanh mướt quấn lấy cành, lá cây dài rộng, xanh biếc. Chỉ là Sở Minh bị cuốn đi, không biết lạc đi đâu mất rồi.
"Thật tốt quá! Đây là một con thượng phẩm linh thú!" Đám người cách đó không xa kinh ngạc nói.
Hạ Lan Vi chạy nhanh đến chỗ ẩn nấp che dấu bản thân, trước mắt nàng chỉ một thân một mình, nếu là đối phương có ý xấu, bên trong bí cảnh, chết một hai người cũng quá bình thường.
Chờ kia đám người đi rồi, nàng mới thật cẩn thận đi tìm Sở Minh ở chung quanh.
Quả nhiên, Sở Minh ngã trong đám cỏ dại bên hồ cách đó không xa.
Nàng chạy nhanh đi qua, nâng Sở Minh dậy. Sở Minh tỉnh lại, cũng cảnh giác, đánh giá bốn phía.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Hạ Lan Vi cùng Sở Minh nhìn nhau, quyết định án binh bất động.
Án binh bất động:tạm thời không hoạt động, chờ xem tình hình.
Một bóng người màu lam đẩy cỏ dại đi ra, theo sau là một bạch y nữ tử.
"Ly Hạo sư đệ?"
Hai người đồng thanh nói.
"Sư huynh sư tỷ?" Lam Ly Hạo cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới bí cảnh lớn như vậy, còn có thể gặp được người quen.
Đứng hàn huyên vài câu, Hạ Lan Vi lại nhân cơ hội đề nghị bốn người cùng đi.
Lam Ly Hạo tự nhiên đồng ý, dù sao cũng là sư huynh sư tỷ đồng môn, chỉ là...
Hắn nhìn Cố Phán Yên, Cố Phán Yên lạnh lùng nói: "Ta không có ý kiến gì hết."
Sở Minh tuy rằng không biết sư muội nhà mình muốn làm cái gì, nhưng thấy nàng quyết định, hắn trước sau cũng vẫn theo.
Bốn người cùng nhau đi, dọc đường đi khá bình yên, nhưng sự yên tĩnh ở đây mới là quái dị.
Lam Ly Hạo đẩy đống cỏ dại hỗn độn, nhìn dấu chân phía trước, nhíu mày nói: "Con đường này rõ ràng đã có người tới, nếu chúng ta cứ đi tiếp hướng này, chỉ sợ không còn gì để thu hoạch."
Sở Minh cùng Hạ Lan Vi gật đầu, hoang toàn tán thành đối với ý kiến của Lam Ly Hạo. Cố Phán Yên lại bỗng nhiên nói: "Chờ một chút."
Hạ Lan Vi quay đầu, đôi mắt hơi nheo lại.
Chỉ thấy Cố Phán Yên bước hai bước về phía trước, dường như cảm nhận được gì đó. Bỗng nhiên nàng ta lui về phía sau vài bước, bổ một kiếm vào đám cỏ cao tới nửa người bên cạnh, một đầu củ cải đỏ rực bị chôn sâu dưới đất.
"Thiên tằm bảo!" Sở Minh kinh hô.
Lam Ly Hạo cũng kinh ngạc, đây là thiên tằm bảo có thể đề cao hơn phân nửa tu vi trong truyền thuyết? Một số người tu tiên, tu luyện là nhờ vào đan dược, chỉ là dùng đan dược để nâng cao tu vi lên, giai đoạn trước thăng tiến rất nhanh nhưng giai đoạn sau lại dễ dàng mắc kẹt. Mà tằm bảo không những có thể trực tiếp tăng lên một nửa tu vi, còn khiến kinh mạch dãn ra, có lợi rất lớn cho việc tu luyện sau này.
Cố Phán Yên cẩn thận đào thiên tằm bảo lên, Hạ Lan Vi đã sớm biết rồi, khuôn mặt đương nhiên rất bình tĩnh.
"Xuy quỷ, ngươi còn có cảm nhận được cái gì nữa không?" Cố Phán Yên hỏi.
Một lúc sau, Xuy Quỷ mới trả lời: "Không có."
Cố Phán Yên đem thiên tằm bảo thu cào, nói: "Có thể đi rồi."
Lam Ly Hạo gật đầu.
"Muốn chạy?" Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một người, đội mắt mở to thoạt nhìn không có ý tốt.
Ngay sau đó bên trái, bên phải, đằng sau xuất hiện rất nhiều người.
Cố Phán Yên nheo mắt, Lam Ly Hạo cùng Sở Minh hai người như lâm đại địch, Hạ Lan Vi than nhẹ trong lòng, rốt cuộc cũng tới sao...
Người nọ nói: "Đem thiên tằm bảo để lại, ta sẽ tha cho ngươi con đường sống!"
Hạ Lan Vi không biết vì sao, nghe lời kịch này, thậm chí có chút buồn cười.
Quả nhiên, Cố Phán Yên đều không cho Sở Minh cùng Lam Ly Hạo cơ hội nói chuyện, trực tiếp đứng ra, hừ lạnh nói: "Chỉ bằng các ngươi cũng muốn giết ta?"
Hạ Lan Vi nghe càng thêm buồn cười.
Cố Phán Yên vừa dứt lời, hai nhóm người liền nhanh chóng lao tới, Hạ Lan Vi tuy rằng cũng ở trong đó, nhưng rõ ràng không để tâm lắm.
Cuối cùng, nàng nhìn thấy một hắc y nhân đeo mặt nạ trốn ở chỗ tối, tay cầm vũ khí sắc bén, ở nơi tối tăm chuẩn bị ra tay. Hai mắt nàng sáng lên, như một con sư tử bị đói lâu ngày nhìn thấy mồi vậy. Nàng tung người đá văng ra kẻ đang đấu trước mắt, bay nhanh về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân thấy mình bị bại lộ, xoay người bỏ chạy. Hạ Lan Vi thấy thế, chạy nhanh đuổi theo.
Sở Minh ở sau bị người ta quấn lấy, chỉ có thể kêu to, nói: "Lan Vi! Muội quay lại đây!"
Nàng rõ ràng nghe thấy nhưng vẫn không chớp mắt, đuổi theo hắc y nhân.
Đồ sắp tới tay, sao có thể để nó bay mất?
Không sai, nàng đã sớm biết sẽ có chuyện như thế này. Trong 《 Tu tiên để báo thù 》, tác giả đã cấp cho Cố Phán Yên không chỉ một bàn tay vàng nhưng bàn tay vàng lớn nhất của nàng ta chính là không gian linh tuyền, bên trong có các loại pháp bảo tự cổ chí kim, trận pháp điển tịch, y dược linh tài. Nhờ đó Cố Phán Yên nhiều lần đại nạn không chết, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì có cái không gian linh tuyền này.
Cho nên, lần này nàng khăng khăng muốn vào bí cảnh chính là vì muốn đoạt bàn tay vàng lớn nhất của Cố Phán Yên!
Dựa theo cốt truyện, sau khi Cố Phán Yên lấy được thiên tằm bảo thì bị một nhóm người cưỡng đoạt đồ, Lam Ly Hạo vì cứu Cố Phán Yên nên bị hắc y nhân ám thương, Cố Phán Yên đuổi theo, sau đó, trong lúc vô ý đã nhặt được một vòng tay, mở ra không gian.
Hắc y nhân thấy Hạ Lan Vi vẫn không bỏ cuộc, đành phải dừng chân, quay đầu lại tiếp chiến với nàng.
Nàng có chút lực bất tòng tâm, chưa nói tới đối phương có tu vi cao hơn hắn rất nhiều, điều nàng cảm thấy quỷ dị là, đối phương tựa hồ rất quen thuộc với chiêu thức của nàng, Lan Vi vừa mới ra chiêu, đối phương đã có thể áp chế, sau đó tiến thêm một bước phá giải.
Nàng có chút kinh ngạc, hắc y nhân cũng không muốn cùng nàng lãng phí thời gian, đánh mấy cái, liền đào tẩu.
Hạ Lan Vi thật ra không định truy đuổi, nhiệm vụ trước mắt là tìm ra cái vòng tay linh tuyền không gian kia.
Nàng nghĩ ngợi rồi bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm, Lam Ly Hạo ở phía sau vội vàng tới. Hạ Lan Vi không thu hoạch được chút gì, nàng nhìn Lam Ly Hạo, nghi hoặc: "Chẳng lẽ là nàng nghĩ sai rồi? Nam chính không bị thương thì vòng tay không xuất hiện?"
Lam Ly Hạo nhìn Hạ Lan Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Sư tỷ, chúng ta mau trở về đi, sư huynh còn đang chờ đấy!"
Hạ Lan Vi không nghĩ tới Lam Ly Hạo sẽ tự đi tìm mình, đôi mắt hơi lóe lên, nói: "Ta thấy nơi này chưa có ai tới, không bằng tìm kiếm một chút rồi trở về."
Lam Ly Hạo ngẫm lại cũng thấy có lý, lập tức gật đầu đồng ý.
Hạ Lan Vi đẩy một mảnh lá cây to quỷ dị ra, tỉ mỉ tìm các thân cây. Cuối càng nàng lại gian nan xốc một mảnh lá dài lên, phía dưới chiếc là một hốc cây nhỏ, trong đó có một chiếc vòng tay đã gỉ màu đen.
Hạ Lan Vi cầm vòng tay, cẩn thận đánh giá vào lần. Nếu không phải nàng đã xem qua tiểu thuyết, thì có đặt ở trước mặt, nàng cũng không thèm nhặt nó lên, cho nên mới nói Cố Phán Yên quả nhiên là nữ chính?
Cuối cùng cũng tìm được vòng tay, nàng thở phào một hơi, quay đầu lại, đang chuẩn bị gọi Lam Ly Hạo rời đi, thì một sợi dây đằng thành tay người đột ngột mọc lên, xoắn tới phía sau Lam Ly Hạo.
"Cẩn thận!"
Nàng đẩy Lam Ly Hạo ra, rút kiếm trực tiếp đón lấy sợi dây kỳ quái kia, đem nó chém rớt xuống đất. Nàng còn chưa kịp thở một hơi, bốn phương tám hướng xung quanh bỗng dâng lên vô số dây đằng, như xúc tua, bện thành một mật võng cực lớn, bao vây quanh nàng, rồi biến mất trong không khí.
Hạ Lan Vi nhìn đám dây dày đặc trên, nói: "Kéo ra!" Một đạo ngân quang lóe lên, nàng đột nhiên lâm vào giấc ngủ.
Những chuyện vừa phát sinh, chỉ ngắn ngủn vài giây. Lam Ly Hạo nhìn thấy nàng biến mất, hung hăng đem kiếm cắm trên mặt đất, nghiến
răng, mày nhăn lại.
Mà Hi Loan đang ở ngoài bí cảnh chờ, đột nhiên mở to mắt. Chàng nhắm mắt lại, cảm nhận sinh mệnh của đối phương trước mắt đã ổn định lại, mới đem cảm giác bất an trong lòng ngăn lại.
Thời gian thoảng qua, còn bốn canh giờ nữa Linh Hư bí cảnh sẽ đóng lại. Rất nhiều đệ tử đã ra ngoài, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Hạ Lan Vi và Sở Minh đâu.
Sở Minh rốt cuộc cũng xuất hiện, vẻ mặt sốt ruột, đem chuyện Hạ Lan Vi cùng Lam Ly Hạo đồng loạt biến mất nói cho Hi Loan. Hi Loan lúc này mới nhận ra sự nghiêm trọng, không màng người khác khuyên can thế nào, xông thẳng vào bí cảnh.
Linh Hư bí cảnh rất lớn, muốn tìm kiếm một người, nói thì dễ làm thì khó. May mắn chính là, đêm qua Hi Loan đã đưa một phần linh thức của mình vào trong người Hạ Lan Vi. Mắt chàng nhắm lại rồi bất ngờ mở ra, tức khắc có xác định được phương hướng.
Lam Ly Hạo vẫn còn ở chỗ cũ, hai mắt đỏ hoe, tóc tai loạn hết lên, ánh mắt cao ngạo đang dần bất lực, hắn đã tìm ở đây rất lâu rồi nhưng vẫn chưa chịu đi.
Những nơi xung quanh hắn đã tìm hết mà không hề thấy Hạ Lan Vi.
Hi Loan đuổi tới, thấy Lam Ly Hạo, đôi mắt nguy hiểm nheo lại.
Lam Ly Hạo thấy Hi Loan, như tìm được cứu tinh, hắn vừa thẹn vừa lo, đem mọi chuyện nói cho Hi Loan.
Nghe chuyện Hạ Lan Vi vì cứu Lam Ly Hạo mới lâm vào hiểm cảnh, trong mắt chàng hiện lên một màu đỏ đậm, chẳng qua trước mắt chàng không kịp nghĩ nhiều như vậy. Hi Loan nhìn chung quanh một vòng, sau đó đưa tay xé rách một vết nứt trên không trung, thân ảnh màu trắng nhảy lên, biến mất ở đó.
Lam Ly Hạo thật ra cũng định theo sau, nhưng Hi Loan căn bản không cho hắn cơ hội, hắn đành phải ở lại tại chỗ, chờ bọn họ ra.
Hi Loan xé rách không gian, trước mắt là một đóa hoa đỏ rực, cánh hoa tầng tầng điệp điệp, thân hoa thẳng tắp hợp với mặt hồ, nơi này không có gió, mặt hồ trơn nhẵn như mặt gương, Hạ Lan Vi nằm ở tâm hoa, ngủ say, khóe miệng còn mỉm cười quỷ dị.
Thực mộng hoa?
Hi Loan nhăn mày, lúc còn nhỏ chàng có nghe sư phụ nói qua, thực mộng hoa này lấy cảnh trong mơ của con người làm đồ ăn, bị thực mộng hoa quấn lên người, thường thường sẽ say mê trong mộng đẹp đến chết, hiếm khi có người có thể ý thức được đây là cảnh trong mơ, thành công chạy thoát, có thể nói là một mộng sinh tử.
Hi Loan tiến lên, gọi nhẹ Hạ Lan Vi, quả nhiên, khuôn mặt nàng vẫn không có chút phản ứng gì.
Hi Loan cũng biết rõ, nàng đã vào giấc mộng mười canh giờ rồi, thông thường người tỉnh mộng, đều sẽ tỉnh lại trong vòng năm canh giờ.
Chàng đi lên trước, đem linh thức của mình rót vào tiềm thức của Hạ Lan Vi, sau đó cũng nhắm mắt lại, vào trong mộng.
Chỉ là là nhập vào mộng của Hạ Lan Vi thôi.
Thành phố vô cùng náo nhiệt, lầu cao san sát, ngựa xe như nước, tiếng còi xe hơi không ngừng vàng lên, đèn xanh đèn đỏ qua lại luân phiên, trên màn hình trung tâm thành phố còn đang quảng cáo người mẫu.
Trên đường quốc lộ lớn, một thân ảnh màu trắng bỗng nhiên xuất hiện.
Hi Loan vừa mới đứng vững, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, chàng theo bản năng dùng tay che lại, nheo mắt đánh giá bốn phía.
Mặt mày Hi Loan cơ hồ đều nhăn lại. Chỗ quái quỷ này rốt cuộc là đâu? Cảnh trong mộng của Lan Vi sao kỳ quái thế?
"Bíp..."
Một tiếng còi chói tai từ phía sau truyền tới, Hi Loan quay đầu lại, thấy một con ác thú màu bạc miệng rộng chạy về phía chàng.
Chàng không chút hoang mang, khoa tay múa chân ở trước không trung, trong tay ngưng tụ một đạo khí, đẩy về phía trước.
"Két..."
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, chiếc xe hơi màu trắng bạc ấy khó khăn lắm mới ngừng được trước Hi Loan một mét.
Tài xế sợ tới mức gan muốn nứt ra, từ buồng lái, ngó đầu ra mắng: "Mẹ nó, mày muốn chết à! Tự dưng chạy đến đường cái luyện Thái Cực hả?"
Linh lực sao lại vô dụng rồi?
Hi Loan ngơ ngẩn nhìn bàn tay mình, sắc mặt ngưng trọng, mở to mắt nhìn "Ác thú màu bạc", trong đầu ác thú còn có thân ảnh của con người, chàng nói: "Ngươi cuối cùng là thần thánh phương nào?"
Tài xế kia phỉ nhổ, nói: "Tau là ông nội của mày!"
Tài xế chui vào cửa sổ, hùng hùng hổ hổ: "Đầu năm nay, vừa ra khỏi nhà một chuyến lại gặp phải thằng tâm thần!"
Hi Loan nhìn "Ác thú" rời đi, còn chuyện không dùng được linh lực, nghĩ trăm lần cũng không hiểu.
Cũng may chàng vẫn có thể cảm nhận được vị trí của Hạ Lan Vi, chàng xoay người lại thì thấy một cái sân, chỉ là trong viện này trống trải lạ thường, ở giữa cửa viện treo mấy chữ to, mấy chữ to này là... Trường cao trung Dư Hương.
Hi Loan đang muốn bước vào, không gian phía trước bỗng nhiên vặn vẹo, hút cả chàng đi vào.
Lúc ý thức phục hồi, chàng lại phát hiện mình đang đứng ở một căn phòng rộng rãi sáng sủa, chung quanh có rất nhiều người. Chàng vừa ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt đầy tức giận của Trần chưởng giáo.
Trần chưởng giáo một tay cầm phấn viết, hung hăng gõ lên bảng đen, cuốn sách cũng run lên, đôi mắt nhìn Hi Loan như sắp bốc cháy tới nơi: "Hi Loan! Trò nói xem sao lại thi được có 0 điểm?"
"Trần chưởng giáo?" Hi Loan nghi hoặc, "Người..."
Câu "Người sao lại ở đây" còn chưa ra khỏi miệng, Trần chưởng giáo liền tiếp tục nói: "Đừng có gọi thầy!"
Học sinh chung quanh cúi đầu.
Trần chưởng giáo chỉ vào một hàng văn tự trên bảng đen mà Hi Loan xem không hiểu, hận sắt không thành thép nói: "Câu này tôi đã nói nhiều lần rồi! Trò không biết làm thì để lại đã, xem bốn câu trắc nghiệm đầu tiên..."
【1. Bạn gái gặp "bà dì", phải làm sao bây giờ? 】
【2. Bạn gái nói mình bị bệnh rồi, làm sao bây giờ? 】
【3. Bạn gái nói muốn mình, làm sao bây giờ? 】
【4. Bạn gái nói "anh vui là được " thì có ý gì? 】
"Mặc kệ đầu bài là cái gì, đầu tiên, chúng ta nhất định loại bỏ phương án "uống nhiều nước ấm " ngay đi đã! Ba phương án còn lại, tùy ý chọn cũng được!" Trần chưởng quầy tức giận nói: "Hi Loan, trò nói cho thầy, lời thầy nói trò để đi đâu hết rồi? Toàn bộ lớp chỉ có mình trò kém nhất, trò cứ như vậy còn muốn thi vào đại học à?"
Hi Loan lần đầu thấy Trần chưởng giáo tức giận với mình như thế, đang muốn mở miệng lần thứ hai, bỗng nhiên tay áo bị ai đó kéo một cái.
Hạ Lan Vi ngồi ngay bên cạnh Hi Loan, cẩn thận ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Sư phụ! Mau ngồi xuống đi! Đừng nói nữa! Trần chưởng giáo không dễ chọc đâu!"
Hi Loan nghe lời Hạ Lan Vi ngồi xuống, nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi, nam tử cao gầy tóc xanh lục ngồi trước nàng xoay người lại, tư thế quyến rũ, ánh mắt phong tình. Hắn sửa móng tay nói: "Nữ nhân, cô để ý đến hắn ta nhiều như vậy làm gì, cẩn thận Trần chưởng giáo lại mắng cô!"
Hạ Lan Vi nghe lời này hiển nhiên không vui, đột nhiên đá vào ghế nam tử tóc xanh, hung dữ nói: "Cô Cô Gà, mi dám quản ta! Ta giúp sư phụ ta không được sao?"
"A, nữ nhân ngu ngốc." Cô Cô Gà nói.
Hi Loan nhìn mỹ nam yêu diễm trước mắt, hắn tên là "Cô Cô Gà", khóe mắt chàng co giật, bỗng nhiên cảm thấy chỗ mình tiến vào không dường phải là mộng vậy?