Edit: Astute Nguyễn
Beta: Đậu Xanh
"Tốt, tốt lắm." Hi Loan trầm giọng nói.
Chàng rũ mắt cúi đầu, mái tóc ở trong gió đong đưa, bạch y bay múa, dải đai lương kim sắc vân tỉ mỉ quấn bên hông. Lúc này trời bắt đầu tối, trong mắt Hi Loan dần dần lộ ra ánh màu đỏ.
"Sư phụ...Sư phụ, người?" Hạ Lan Vi che miệng, bất giác lùi lại mấy bước.
"A" Hi Loan ngẩng đầu mỉm cười, đôi mắt đỏ lộ rõ trong bóng đêm, tránh cũng không thể tránh, chàng nói: "Lan Vi đây là sợ hãi sao?"
Thanh âm ôn nhu, không nhanh không chậm, như gió tháng ba thư thái nhu hòa vậy, nhưng lại làm người ta phát run.
Chàng tiến lên vài bước: "Nếu sợ, con đừng nên làm vi sư không vui như thế chứ...." Đôi mắt chàng đỏ tới mức sáng lên, quỷ dị yêu mị trong đêm tối.
Hạ Lan Vi run rẩy, xoay người định chạy, mới chạy được hai bước, đã bị người kia chặn ngang ôm lấy, chiếc dây cột tóc màu tím nhạt bị người phía sau nhẹ nhàng kéo lại, mái tóc đen mềm mại xõa xuống, cả người nhẹ bẫng ngã vào vòng tay lạnh lẽo của người kia. Nàng bị xoay người lại, đón lấy nụ hôn choáng ngợp của người nọ, hơi thở còn mang theo một cổ mát lạnh. Đó là hơi thở quen thuộc trên người Hi Loan.
Sư...Sư phụ?
Hạ Lan Vi bất ngờ trợn mắt, miệng kinh ngạc đến hơi mở ra, không ngờ lại cho đối phương cơ hội, đối phương tiến quân thần tốc, công lược thành trì, làm nàng không thở nổi, nước mắt chẳng mấy chốc chảy ra.
Hi Loan ôm chặt eo Hạ Lan Vi, nụ hôn ban đầu có chút phóng đãng thô lỗ, dần dần lại trở nên ôn nhu lưu luyến, màu đỏ trong mắt chàng đậm dần lên, động tác càng ngày càng không cưỡng được, cuối cùng chàng cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một cái lên cánh môi đỏ mọng kia.
"Ưm..." Hạ Lan Vi đột nhiên đẩy Hi Loan ra, chỉ là cả người vẫn bị chàng ôm chặt trong lòng như cũ, nàng liếm liếm môi, cảm giác đau đớn từ môi truyền đến. Mùi vị sắt rỉ lan ra trong miệng.
Trên môi Hi Loan cũng dính một vệt máu, bị Hạ Lan Vi đẩy ra chàng cũng không giận, ngược lại còn từ từ nhếch miệng cười.
"Sư phụ...Người đây là..." Nàng hơi run run, hàm răng cũng đập vào nhau, nói chuyện run run rẩy rẩy, đứt quãng.
Hi Loan nhìn vết thương trên môi nàng, bởi vì nói chuyện mà máu càng chảy ra, chàng cúi đầu, đưa lưỡi liếm nhẹ một cái vào môi nàng, khắp cơ thể Hạ Lan Vi như có vô số dòng điện chạy tán loạn, nàng cảm thấy hô hấp của mình nóng rực, thân mình mềm nhũn, muốn đẩy Hi Loan lần nữa thế nhưng lại không có sức, cả người mềm mại tựa vào người Hi Loan, nếu không phải Hi Loan chặn ngang phía sau, có lẽ nàng đã sớm mềm thành bùn rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, Hi Loan cuối cùng cũng ngẩng đầu, khuôn mặt nhu hòa, đôi mắt sáng rực, tóc bay bay, nếu không có cặp mắt đỏ đậm kia, chắc chắn sẽ rất giống một bức tranh thủy mặc đầy ý thơ. Hạ Lan Vi lại cảm thấy, biểu tình hiện giờ của sư phụ, cực kỳ giống dã thú vừa bắt được con mồi, đang thỏa mãn liếm môi, chuẩn bị thưởng thức một bữa tiệc lớn.
Con mồi Hạ Lan Vi đang run bần bật.
Hi Loan cảm nhận được người trong lòng đang rất sợ hãi, bàn tay ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng, thanh âm trầm thấp, cổ họng lên xuống, mặt mỉm cười nói: "Đây là trừng phạt, là Lan Vi không nghe lời nên trừng phạt."
Hạ Lan Vi nhịn không được hỏi: "Trừng phạt? Sư phụ người..."
"Hư." Ngón tay thon dài trắng nõn của Hi Loan khẽ chạm vào môi Hạ Lan Vi, nàng im bặt, Hi Loan bế bổng nàng lên, thì thầm bên tai nàng, ái muội nói: "Chúng ta vào phòng rồi nói."
Hạ Lan Vi ôm cổ Hi Loan, dần dần lấy lại lí trí. Nàng làm bộ rúc vào lòng Hi Loan, Hi Loan lại thuận thế cúi đầu hôn một vào mặt nàng.
Hạ Lan Vi: "......"
Nàng cố gắng làm tim bình ổn lại, bình tĩnh tới sát Hi Loan, quả nhiên, nàng phát hiện hơi thở Hi Loan vô cùng hỗn loạn, nếu tiếp tục chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma!
Trong lòng nàng có chút nôn nóng, vừa rồi nàng không có ý định quyến rũ. Trong linh hư bí cảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc sư phụ đi cứu nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Từ sau khi sư phụ sau tỉnh dậy, đã trở nên kỳ quái như vậy.
Hi Loan nhẹ nhàng đặt Hạ Lan Vi lên giường, nàng vừa buông tay ra, lại lập tức ôm chặt cổ Hi Loan. Nàng nhìn Hi Loan ngọt ngào cười, nói: "Sư phụ."
Hi Loan trố mắt trong giây lát, bật cười. Chỉ là đôi mắt đỏ tươi kia vẫn làm nàng có chút run sợ, vốn dĩ còn cười ngọt ngào nhưng ngoài mặt cười chứ nội tâm không có cười chút nào.
Hi Loan nói: "Lan Vi quả thật vẫn rất chủ động..."
Hạ Lan Vi tiếp tục tươi cười, từ từ kéo thân mình Hi Loan xuống, đôi tay ái muội vuốt ve cổ chàng, sau đó chớp chớp mắt, mím môi, nói nhỏ bên tai chàng: "Đồ nhi sẽ còn chủ động hơn, sư phụ muốn thử xem không..."
Hi Loan mỉm cười nói: "Được."
Hạ Lan Vi ngửa đầu hôn lên, môi răng trong nháy mắt chạm vào nhau, nhưng lại bị Hi Loan kéo ra, chàng bắt lấy đôi tay mảnh khảnh của nàng, tay kia kéo tấm phù văn hồng tự từ phía sau ra.
"Định Thân Phù?" Hi Loan cười ha ha, nói: "Chẳng lẽ con quên là, bao nhiêu bản lĩnh của con, cũng là do vi sư dạy?"
Hạ Lan Vi thấy quỷ kế của mình bị vạch trần, cũng không kinh hoảng, cười lấy lòng nói: "Đồ nhi đương nhiên là biết... Đồ nhi vừa rồi...Đồ nhi vừa rồi chỉ định thử xem tu vi đạo pháp của mình dạo này có kém đi không thôi, hiện giờ xem ra, đồ nhi dạo này lười biếng, đồ nhi đi tập luyện chăm chỉ đây..."
Hạ Lan Vi ngồi dậy định đi, lại bị Hi Loan bắt lấy cổ tay.
"Sư phụ..." Hạ Lan Vi mềm giọng gọi, đang muốn gọi một tia lý trí của Hi Loan. Đêm nay sư phụ suýt làm chuyện đó với nàng, hơn nữa biểu hiện gần nhất cũng rất kỳ quái, trong lòng nàng cũng lờ mờ nhận ra đáp án. Nàng vốn dĩ cho rằng, sư phụ đối với nàng, chỉ thuần túy là tình cảm sư đồ, hiện giờ xem ra...
Nàng tự nhiên có chút vui mừng, vấn đề chính
là, nàng vẫn thích nụ cười như sao trời lộng lẫy của mỹ nhân sư phụ, mà không phải cái người trước mắt tuy có cười ôn nhu, nhưng lại làm nàng phát run lên! Nàng nhìn nụ cười lành lạnh của Hi Loan mà da đầu tê dại.
Hi Loan nghe Hạ Lan Vi nói xong, cười cười đáp: "Cũng được."
Hạ Lan Vi vui mừng, giãy giụa đòi đi, lại bị Hi Loan dễ dàng đẩy lên giường.
Chàng tiến lên, giam Hạ Lan Vi trong lòng, rũ mắt nhìn nàng nói: "Vi sư đột nhiên nhớ ra, đã lâu rồi không có dạy dỗ con, Lan Vi đạo pháp không tinh thông như thế, lỗi cũng một phần do vi sư, hôm nay vi sư sẽ giáo huấn con thật tốt."
Nói rồi đưa tay vuốt nhẹ vào người Hạ Lan Vi, đầu ngón tay phát ra tia sáng trắng nhạt, tạo thành một hoa văn quỷ dị, sao khi in trên người Hạ Lan Vi, ánh sáng cuối cùng tan đi.
Hi Loan mỉm cười nói: "Thấy rõ chưa? Hoa văn vừa rồi là phong linh phù."
"Phong linh phù?" Hạ Lan Vi đột nhiên cao giọng, lập tức vận khí, nàng phát hiện đan điền của mình như là bị người ta phong tỏa, vận công vô dụng, không khác phàm nhân, thậm chí, so với phàm nhân còn kém hơn.
Hi Loan mỉm cười nói: "Xem ra Lan Vi lĩnh ngộ rất nhanh đấy, vi sư quyết định thưởng cho con."
Hạ Lan Vi: "......"
Vừa nghe liền biết không phải chuyện tốt, nàng bắt đầu kịch liệt giãy giụa, nhưng vì trúng phong linh phù, sức lực còn lại cũng như gãi ngứa, Hi Loan bắt lấy đôi tay loạn hoảng kia, hôn nhẹ lên môi nàng, nhẹ nhàng nói: "Đừng nghịch."
Giọng điệu thân mật như tình lữ đùa giỡn với nhau, trong lòng Hạ Lan Vi như có nai con chạy loạn, mặt bỗng chốc đỏ bừng. Hi Loan lấy trong áo ra một dải dây cột tóc tím, đem tay Hạ Lan Vi lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng trói ở đầu giường, dải lụa mịn màng khiến Hạ Lan Vi bừng tỉnh.
Nàng thử giãy giụa một hồi, cuối cùng từ bỏ, nhìn về phía Hi Loan, thần sắc buồn bã, giọng mềm mại: "Sư phụ, người cột như vậy làm tay đồ nhi đau..."
Nàng cũng biết sư phụ nhà mình nhất định không chịu nổi nàng làm nũng, quả nhiên Hi Loan nghe vậy, nhìn đôi tay trắng muốt của Hạ Lan Vi, gật gật đầu nói: "Đúng nhỉ."
Hạ Lan Vi lại nghĩ ra một quỷ kế, nên mừng thầm, Hi Loan đưa tay lên, vứt dải dây màu tím xuống đất, nói: "Như vậy là được rồi."
Hạ Lan Vi vui mừng, quả nhiên sư phụ không chịu nổi. Nàng đắc ý, đuôi lông mày cũng đầy vui mừng, nàng xoa xoa tay, nhưng vẫn không ngồi dậy nôi. Bởi vì trên người nàng chút sức lực cuối cùng cũng không có.
Hi Loan mỉm cười nói: "Lan Nhi rất lộn xộn, như vậy thì tốt rồi, vi sư cũng không cần trói con lại."
Hạ Lan Vi: "......"
Nàng cuối cùng không diễn được nữa, khẽ cắn môi nói: "Sư phụ, người không thể như vậy..."
Hi Loan nâng cằm nàng, khóe mắt nhướng lên, hôn nhẹ một cái, môi đỏ như ép chặt, chậm rãi nói: "Vi sư thế nào? Như vậy sao?"
Hạ Lan Vi xoay đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít sâu...
Sư phụ quá yêu nghiệt, nếu nhìn nhiều, nàng chắc chắn sẽ lại tưởng tượng sư phụ thành thế này thế kia mất a a a!
Ánh mắt Hi Loan thâm thúy, nhẹ nhàng xoay mặt nàng lại, nói: "Thế nào, vi sư không được, người khác thì được sao?"
Hạ Lan Vi mở mắt ra, khát vọng sống khiến nàng lập tức lắc đầu nói: "Không, không, đồ nhi không có ý này."
Nàng nhìn sắc mặt âm u của sư phụ, lại nghĩ tới bộ dáng độc ác vừa rồi, trong đầu dần hiện ra một suy nghĩ, mạo hiểm nói: "Sư phụ, người không phải cho rằng con và Lam Ly Hạo..."
1 Hi Loan dùng nụ hôn đem lời còn lại của Hạ Lan Vi nuốt vào, dịu dàng triền miên hôn trên cổ nàng, không biết qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, Hạ Lan Vi cảm thấy y phục trên người bị lỏng ra, nàng trợn mắt, thấy dải thắt lưng thêu hoa tím bị Hi Loan tháo ra, tay lại bị trói lại, mà Hi Loan đang chậm rãi cởi đai lưng kim sắc trên người, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cử động, chiếc áo ngoài màu trắng chợt rơi xuống đất.
Hạ Lan Vi run rẩy, nói: "Sư phụ, sư phụ..."
Lời nàng nhất thời có chút lộn xộn, khẩn trương tới mức nói không ra lời.
Hi Loan nhẹ nhàng trấn an nàng, vừa cởi y phục nàng. Nụ hôn như làn sóng nóng bỏng, chỉ trong giây lát, hai người thành thật nhìn nhau dưới ánh nến. Hi Loan nhìn người dưới thân, máu đỏ đậm dần dần rút đi, Hạ Lan Vi nhìn chàng bằng ánh mắt mê ly, thân mình Hi Loan run lên, ánh mắt khôi phục bình thường, vội vàng dời tầm mắt, nhìn qua nơi khác, lại lướt qua đôi tay bị trói trên đầu giường của Hạ Lan Vi.
Chàng hơi ngẩn người, đưa tay cởi đai lưng kia, chàng cẩn thần nắm đôi tay đỏ ứng kia, nhẹ nhàng hôn lên vết đỏ ấy.
Nụ hôn thân mật, không chút dục vọng hay bất cứ thứ gì, mà mang theo sự trân trọng, cẩn thận trước giờ chưa từng có, dừng trên cổ tay Hạ Lan Vi. Cuối cùng dọc theo cánh tay ngọc ngà, đến vùng xương quai xanh tinh xảo, lại đến từ từ lần xuống...
Hạ Lan Vi chịu không nổi nữa, duỗi chân đá chàng, Hi Loan bắt lấy mắt cá chân trắng nõn của nàng, từ mu bàn chân hôn lên...Cuối cùng Hạ Lan Vi xấu hổ khóc khóc, Hi Loan dừng hôn nàng lại, vừa dỗ dành vừa ôm nàng ngủ.
Bóng đêm dày đặc, con đường ngoằn ngoèo ngoài cửa sổ vô cùng vắng lặng tràn ngập tiếng ve kêu ếch nhảy, ánh nên phòng trong chập chờn, tấm màn che khẽ lay động.