Khi Sư Phụ Hắc Hóa

Tức Giận????


trước sau

Edit: Astute Nguyễn

Beta: Đậu Xanh

Hạ Lan Vi vốn còn ở trong mơ, đột nhiên bị trận gào thét chói tai bên ngoài đánh thức, nàng nhíu mày, xốc chăn lên, mặc y phục chỉnh tề rồi lập tức đẩy cửa phòng.

Một cổ tanh tưởi nồng nặc bốc lên, cách đó không xa lửa cháy nghi ngút, tiếng bước chân hỗn độn cùng tiếng tru tréo thê thảm vang vọng không dứt bên tai, có mấy người cứng đờ run rẩy từ phía xa đi tới, có vẻ bình tĩnh dị thường.

Hạ Lan Vi nhìn chăm chú, những người này bị gọt nửa bên đầu, nửa người phía trên lộ ra khung xương dày đặc.

Hóa ra là thây ma......

Lam Ly Hạo nắm kiếm, có chút run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh lửa chiếu rọi trên khuôn mặt tuấn tú, cảnh tượng mấy năm trước dường như hiện ra.

Đôi mắt hắn dần dần nhuộm đỏ, trường kiếm vung lên, thuận thế chém đầu mấy thây ma vọt về phía hắn, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh, đột nhiên hắn thấy một thân ảnh màu đen vô cùng khả nghi, nên lập tức đuổi theo.

Hạ Lan Vi quay đầu thấy hắn rời đi, hỏi: "Sư đệ, ngươi đây là định đi đâu?"

Lam Ly Hạo mắt điếc tai ngơ, thanh kiếm tàn nhẫn chém đầu mấy tên thây ma, bước nhanh đuổi theo hắc y nhân. Hạ Lan Vi gắt gao nhíu mày, do dự một lát, nàng cầm theo huyền băng kiếm lập tức đuổi đi theo sau Lam Ly Hạo.

Trăng lơ lửng trên đỉnh trời cao, nhưng cảnh giết chóc vẫn lan tràn như cũ. Hạ Lan Vi vừa mới rời đi, Hi Loan cùng đám người Túc Hòa lại ở trong căn phòng rỗng của Hạ Lan Vi. Hi Loan nhíu mày, một cổ lệ khí trong lòng đấu đá lung tung, tràn ra bốn phía.

Túc Hòa hơi kinh ngạc nhìn Hi Loan, trầm giọng nói: "Yêu tà hèn hạ, không làm gì được sư điệt đâu, hiện giờ hẳn là nên trợ giúp Tạ gia bình định mớ hỗn loạn này đã."

Lúc này Hi Loan mới nhớ, Lan Vi tựa hồ rất quen thuộc với yêu tà kỳ quái và tàn nhẫn này, ngay cả phương thức tiêu diệt bọn chúng, cũng là nàng nói cho chàng. Nghĩ vậy, chàng mới hơi bình tĩnh lại.

Mà giờ phút này, đám người tập kết ở bên nhau, bất lực với đám thây ma đang cắn xé khắp nơi, có tu giả kêu khổ: "Yêu vật này chém không chết, chỉ có hóa thành tro tàn, nhưng dùng cách này, linh lực hao tổn rất lớn."

Hi Loan từ phía sau mọi người đi tới, nhuận duyệt kiếm vung lên, đồng thời xuyên qua đầu vài thây ma, mấy thây ma kia lập tức ngã xuống. Chàng trấn định nói: "Tà vật này, phải đâm thẳng đầu mới được."

Chúng tu giả kinh hô một trận, rồi thử làm theo Hi Loan một lần, quả thật rất hiệu nghiệm, cả đám sôi nổi nhìn Hi Loan bằng con mắt kính nể.

Sở Minh dựa theo cách của Hi Loan, lập tức đánh chết hai thây ma, hắn quay đầu lại nhìn Hi Loan hưng phấn nói: "Sư thúc ngươi nói thật này, quái vật đó thật sự không phản ứng nữa!"

Túc Hòa có chút kinh ngạc nhìn Hi Loan, sau đó cười tán dương: "Không ngờ sư đệ hiểu biết rất nhiều."

Hi Loan nhìn Túc Hòa bằng ánh mắt lành lạnh, "Tám năm trước ở Lam gia, từng có yêu tà như thế này xuất hiện."

Túc Hòa lập tức thu liễm nụ cười, đôi mắt lóe sáng không biết suy nghĩ điều gì.

Vất vả mãi mới khống chế được hết các thây ma, mày Tạ Minh Trác đang nhíu chặt mới hơi hơi giãn ra. Trừ một số các tu giả đang dọn dẹp thây ma kia, đa số còn lại đều tụ tập cùng nhau.

Mộ Dung phu nhân nghiêng đầu, mở to mắt, thập phần mờ mịt, nhưng khi ánh mắt chạm đến mấy cái thi thể thê thảm, bà ta bỗng nhiên hoảng sợ, vừa khóc vừa cười nói: "Đây đều là báo ứng, báo ứng ha ha......"

Bà ta chạy đến giữa sân, búi tóc hơi loạn, khóc cười với từng người một: "Các ngươi đều sẽ gặp báo ứng...... Đều sẽ gặp báo ứng ha ha ha!"

Tạ Minh Trác không vui nhìn Mộ Dung Võ, người phía sau lập tức tiến lên, lớn tiếng với Mộ Dung phu nhân, nổi giận mắng: "Ngươi cũng không nhìn xem đây là trường hợp gì!"

Mộ Dung phu nhân ngã xuống đất, sau đó liền mất đi ý thức.

"Được rồi." Kỳ Chính Thanh lên tiếng khuyên bảo: "Gia chủ Mộ Dung gia, hiện giờ không phải lúc giận chó đánh mèo."

Mộ Dung Võ lập tức thu tay về, nhìn Kỳ Chính Thanh cười đồng ý: "Tông chủ Kỳ tông nói đúng." Lại chắp tay khom người với mọi người nói: "Làm mọi người chê cười rồi."

Mọi người cố không nói, từ sau khi tiểu công tử Mộ Dung chết, vị Mộ Dung phu nhân này dường như không được bình thường.

Một quản gia lặng lẽ đến bên cạnh Tạ Minh Trác, nói nhỏ vài câu với hắn, khuôn mặt căng thẳng của Tạ Minh Trác lập tức giãn ra, lúc này mới nhìn về phía Mộ Dung Võ, nhìn mọi người thông báo: "Tông chủ Kỳ tông nói đúng, hiện giờ các môn phái vẫn nên kiểm kê nhân số thương vong đi, còn chuyện tối nay...... Sợ là có người cố ý."

Tạ Minh Trác dứt lời, quả nhiên các môn phái đều lớn có môn sinh thương vong, trong đó Tạ gia và Mộ Dung gia là thương vong thảm nhất.

Hi Loan vô thức đảo qua đám người, lệ khí trong lòng lệ cuộn lên, hàn băng trong mắt ngưng tụ.

Chàng không thấy Lan Vi.

Sở Minh nhìn một vòng, cũng hét lên: "Sư muội chạy đi đâu rồi? Chờ đã, Ly Hạo sư đệ sao cũng không ở đây?"

Không phải là có gì đó xảy ra ngoài ý muốn chứ?

Đám người Đạo Diễn tông tức khắc lâm vào lo lắng.

Hạ Lan Vi đi theo Lam Ly Hạo ra trước cửa viện, thấy hướng bên trong chính là khu săn thú của Tạ gia, là Tạ gia đặc biệt chuẩn bị cho tiên thí đại hội, bên trong tất nhiên thả không ít yêu tà mãnh thú, hiện giờ chỉ có hai người bọn họ, nếu đi vào, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Lam Ly Hạo nhìn xung quanh tìm thân ảnh của hắc y nhân, vừa rồi đi đến chỗ này, hắc y nhân giống như biến mất vào hư không vậy.

"Lam Ly Hạo, ngươi đứng lại đó cho ta!" Hạ Lan Vi đột nhiên lên tiếng.

Lam Ly Hạo theo bản năng quay đầu, ánh mắt lạnh băng chạm phải Hạ Lan Vi bỗng trở nên nhu hòa. Hắn nhíu mày nói: "Sư tỷ, nơi này nguy hiểm, sao tỷ lại ở chỗ này?"

Hạ Lan Vi nhìn hắn, ánh mắt lộ ra sự không tán đồng: "Ngươi biết nơi này nguy hiểm mà còn tới nơi này? Ngay cả ta đi theo một quãng, ngươi cũng chưa phát hiện?"

"Đệ......" Lam Ly Hạo nhất thời nghẹn lời.

"Thôi, đừng nói nữa, đêm nay có chút không bình thường, ngươi vẫn là nên mau chóng cùng ta đi về."

Lam Ly Hạo không nói, đối mặt với ánh mắt trong trẻo mang theo một chút cường thế của Hạ Lan Vi, đáy mắt hỗn loạn lại có phần không cam lòng.

Hắn đợi nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới truy ra ít manh mối có quan hệ cùng thảm án năm đó của Lam gia, sao có thể dễ dàng từ bỏ ngay lúc này......

Hắn khẽ cắn môi, đang chuẩn bị nói lời từ chối, lại thấy dưới ánh trăng sáng, phía sau Hạ Lan Vi có một cây cổ thụ cực lớn, dây đằng quấn chằng chịt lên thân cây, một vòng rồi lại một vòng. Tựa hồ giật mình.

Lam Ly Hạo chần chờ một chút, dây đằng này, cũng quá mức thô ráp.

Hạ Lan Vi tiếp tục thúc giục hắn, "Đi nhanh đi, trước mắt Tạ gia còn chưa biết tình huống này là thế nào."

Cái dây đằng kia dần dần phồng to, lớp da ngoài ban đầu dường như không vây được, lập tức vỡ tan, hoa văn màu lam đen bên trong lộ ra, sâu trong tán cây, đầu dây đằng, một đôi mắt chợt loé tia hồng quang.

Cái này nào phải dây đằng, rõ ràng là mãng xà khổng lồ có thể ăn thịt người!

Giờ phút này mãng xà kia đã nổi hơn phân nửa thân lên, lập tức che khuất hơn nửa ánh trăng, nhe răng trợn mắt với bọn họ.

Lam Ly Hạo hét lớn: "Sư tỷ, cẩn thận!"

Hạ Lan Vi đột nhiên xoay người, đồng tử mở to, còn chưa kịp kinh ngạc, bất giác xuất kiếm, không ngờ bị đuôi mãng xà đảo qua, huyền băng kiếm bật khỏi tay mà rơi xuống.

Hạ Lan Vi kinh hãi nói: "Kiếm của ta!" Không ngờ linh lực mãng xà kia lại cao như vậy!

Lam Ly Hạo một phen bắt lấy tay nàng, nói: "Đừng động nhiều như vậy, đi mau!"

Hắn kéo Hạ Lan Vi chạy như điên vào sâu trong rừng cây, mãng xà kia cũng theo sát sau đó.

Hạ Lan Vi nhìn rừng cây sâu thẳm phía trước, lo lắng nói: "Bên trong nguy hiểm không rõ, tùy tiện đi vào, sợ là mạng khó giữ."

Lam Ly Hạo trầm xuống, bình tĩnh bảo: "Nhưng mãng xà đang chặn đường kia, chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của nó, nếu hiện giờ quay đầu lại, chỉ có một con đường chết thôi!"

Hạ Lan Vi lập tức im lặng, Lam Ly Hạo nói không sai, yêu thú kia linh lực quá cường đại, nếu huyền băng kiếm còn ở trên tay nàng, nàng còn có thể liều chết một phen, nhưng hiện giờ......

Mãng xà vặn vẹo mình linh hoạt đuổi theo sau hai người, không ít cây cối sau nó đồng loạt ngã xuống, thấy khoảng cách càng ngày càng gần, Lam Ly Hạo hết cách, đành phải xoay người giao chiến với nó.

Hạ Lan Vi cũng thừa cơ đem các loại phù văn trên người ném về phía nó, làm nhiễu loạn mãng xà, đồng thời dồn sự chú ý của nó về phía nàng.

Lam Ly Hạo tất nhiên cũng nhìn ra ý định của Hạ Lan Vi, lại không ngờ Hạ Lan Vi trực tiếp nhìn hắn hô: "Lam Ly Hạo! Chờ ta đem thứ này dẫn vào trong, ngươi nhân cơ hội chạy đi, đừng quan tâm tới ta!"

Lam Ly Hạo cứng họng, nhìn khuôn mặt kiên nghị của Hạ Lan Vi, trong mắt lóe ánh sáng. Một lát sau, hắn vững vàng khẳng định: "Không được."

"Hả?" Hạ Lan Vi kinh ngạc, hiển
nhiên không ngờ hắn sẽ từ chối.

Lam Ly Hạo nhìn nàng nói: "Muốn chết thì cùng chết, tỷ đừng nghĩ ta sẽ ném xuống một người để bỏ đi!"

Hạ Lan Vi nóng nảy, "Lúc này còn anh hùng cái gì! Ta nói ngươi đi trước thì ngươi đi trước! Ta tự mình có biện pháp đào tẩu!"

Nàng nào phải kiểu quên mình vì người, mà là nàng vừa mới nhớ ra, nàng còn có thể trốn vào trong không gian, chờ đến sư phụ phát hiện nàng biến mất, tất nhiên là sẽ đến tìm nàng.

Nhưng Lam Ly Hạo không có không gian! Nếu hắn cũng có thể cùng nàng tiến vào không gian thì tốt rồi......

Vào không gian?

Hạ Lan Vi ánh mắt chợt sáng lên, đúng vậy, nàng sao lại không nghĩ tới đem Lam Ly Hạo cùng vào không gian nhỉ! Trong tiểu thuyết cũng có đề cập nam chính cuối cùng cũng đi theo nữ chính cùng vào mà!

Nàng nóng lòng bay đến bên cạnh Lam Ly Hạo, ném hỏa phù về phía mãng xà. Nàng vừa mới đánh bậy đánh bạ lại phát hiện mãng xà này—— nó sợ lửa!

Chỉ tiếc là nàng chỉ đem theo mười mấy cái hỏa phù, căn bản không đủ dùng.

Thừa dịp lúc mãng xà trốn tránh, nàng nắm lấy tay Lam Ly Hạo, trong lòng mặc niệm. Nhưng mặc kệ nàng mặc niệm thế nào, bọn họ vẫn đứng ở chỗ cũ.

Lam Ly Hạo nghi hoặc nhìn miệng Hạ Lan Vi tựa hồ nôn nóng niệm cái gì, trong mắt lộ ra biểu tình thất vọng. Hắn đang muốn mở miệng dò hỏi, mãng xà đã đuổi tới. Hơn nữa, hình như nó bực cái hỏa phù Hạ Lan Vi ném cho lúc nãy, nên cứ đuổi theo Hạ Lan Vi không buông, mở cái miệng đỏ lòm, nhào qua chỗ nàng.

Hạ Lan Vi không né không tránh, tam trương hỏa phù trong tay bốc cháy, chuẩn bị chờ nó lại đây, lập tức lắc mình tiến vào không gian, làm nó nếm thử tư vị của hỏa phù này.

Không ngờ, trong nháy mắt mãng xà tiến tới, một cánh tay của Lam Ly Hạo chắn ngang trước mặt Hạ Lan Vi.

Răng nanh sắc nhọn đâm thẳng vào tay Lam Ly Hạo, hắn đau đớn kêu một tiếng, máu đỏ sẫm không ngừng chảy ra. Hạ Lan Vi sửng sốt một chút, lập tức đem hỏa phù trong tay dán lên đầu mãng xà, nó lập tức hé miệng đau đớn, rồi vùng vẫy quằn quại.

Hạ Lan Vi thấy thế nhanb chóng tiến lên đỡ lấy Lam Ly Hạo đang lung lay sắp đổ, nhìn xung quanh một vòng, mang hắn vào sơn động bên cạnh, trước khi mãng xà theo kịp, nàng bày kết giới phong bế cửa động, hơn nữa ở cửa động còn đốt mười tấm hỏa phù dư lại, nó quả nhiên cũng không dám tới gần nữa.

Nàng dồn hơn phân nửa linh lực vào hỏa phù, nhưng nàng biết, cho dù là thế này, cũng chỉ có thể chống đỡ ba canh giờ.

Ba canh giờ......

Không biết sư phụ có tới tìm nàng hay không......

Nàng bình tĩnh ngồi xuống, đỡ Lam Ly Hạo ngồi trên mặt đất, xem xét vết thương của hắn. Lam Ly Hạo lúc này đã nửa tỉnh nửa mê, hắn kéo tay Hạ Lan Vi, mơ hồ không rõ nói: "Sư tỷ, đi mau, không cần lo cho đệ......"

Hạ Lan Vi có chút cảm động, nhưng buộc mình trấn định xuống. Nàng dò xét vết thương của Lam Ly Hạo một phen, phỏng chừng là xà kia có độc.

Nàng cố gắng cũng không thể bức độc ra, đành phải dựa theo phương pháp bên trong sách y, cầm máu cho hắn, đem độc phong bế lại ở cánh tay. Chờ đến khi nàng xử lý xong xuôi, Lam Ly Hạo đã lâm vào hôn mê.

Tuy biết tính mạng Lam Ly Hạo trước mắt không đáng ngại, nhưng nội tâm nàng vẫn thấp thỏm không thôi, suy cho cùng Lam Ly Hạo là vì nàng mà bị thương. Nếu sau đó hắn có gì không hay xảy ra...

Nàng quả thực không dám tưởng tượng tiếp.

Mãng xà không ngừng lưỡng lự ở cửa động, Lam Ly Hạo ở bên cạnh hôn mê sinh tử chưa rõ. Hạ Lan Vi vùi mặt vào đầu gối, có một loại cảm giác bất lực, đơn độc dị thường.

"Nếu sư phụ ở thì tốt rồi......" Nàng bỗng nhiên nghẹn ngào ra tiếng.

Lam Ly Hạo vẫn luôn hôn mê bỗng nhiên giật giật, cái trán ứa đầy mồ hôi, môi không ngừng mấp máy.

Hạ Lan Vi thu liễm cảm xúc, ghé lại gần, mới nghe rõ Lam Ly Hạo đang nói: "Nóng...Nóng quá..."

Nàng duỗi tay sờ trán hắn, phát hiện nóng đến kinh người, lại sờ soạng chỗ khác, lúc này mới phát hiện toàn thân hắn trên dưới đều nóng như lửa đốt.

Nàng không còn cách khác, đành phải đem cởi hết y phục trên người Lam Ly Hạo ra, chỉ chừa mỗi cái quần, còn lấy nước linh truyền trong không gian không ngừng lau cho Lam Ly Hạo hạ nhiệt, lúc này hắn mới dễ chịu một chút.

Trong lúc Lam Ly Hạo thanh tỉnh một hai lần, có lần khuôn mặt hắn đã trắng bệch mà còn cố hỏi Hạ Lan Vi: "Sư tỷ, ta có phải sắp chết rồi không?"

Hạ Lan Vi "Phì phì phì" vài tiếng, tùy tiện cùng hắn nói vài câu mê sảng.

Một lần là hắn bắt đầu kêu lạnh, bất luận Hạ Lan Vi giữ ấm thế nào, truyền linh lực như thế nào cho hắn cũng vô dụng. Hạ Lan Vi ôm hắn tựa như ôm một khối khối băng.

Nàng cơ hồ còn cho rằng hắn sắp tắt thở.

Hắn nằm trong lòng Hạ Lan Vi, bỗng nhiên tỉnh táo lại, yếu ớt cười nói: "Sư tỷ, nếu... nếu Ly Hạo có thể sống sót mà đi ra ngoài, Ly Hạo muốn nói cho sư tỷ một chuyện."

Có lẽ là hoàn cảnh sống còn, một nam chính một nữ phụ trong sách, Hạ Lan Vi quên hết sạch, nàng ôm Lam Ly Hạo không nhịn được nức nở nói: "Được, ngươi nói cái gì sư tỷ sẽ nghe, ngươi nói gì sư tỷ sẽ đồng ý."

Lam Ly Hạo cười, nói: "Sư tỷ nói phải giữ lời nha."

Hạ Lan Vi không ngừng gật đầu, nước mắt rơi như mưa. Lam Ly Hạo lại lâm vào hôn mê.

Ngoài động bắt đầu có tia chớp, không bao lâu mưa tí tách đổ xuống. Hỏa phù trong mưa gió cũng dần dần yếu đi.

Đôi mắt Hạ Lan Vi hơi lóe lên, nếu cứ như vậy yếu đi, hỏa phù sợ là không trụ nổi mười lăm phút. Nàng cơ hồ nhận thấy ý cười trên mặt mãng xà.

Ánh lửa bị diệt trong nháy mắt, mãng xà kia lập tức chia làm hai nửa, máu phun tung toé hình thành một cột máu, chặn hơn phân nửa tầm mắt ở cửa động.

Chờ đến khi cột máu rơi xuống, một thân ảnh màu trắng bỗng xuất hiện ở cửa động, khuôn mặt như ngọc của Hi Loan dưới ánh lửa càng thêm rõ ràng, chàng kéo nhuận nguyệt kiếm, máu trên thân kiếm không ngừng nhỏ giọt, vạt áo bị máu bắn tung toé.

Có lẽ là như thế này, cặp mắt màu đỏ tươi kia lúc này ngược lại còn khó chịu hơn.

Trong mắt Hạ Lan Vi hoang mang chưa từng thấy, như một chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt cuối cùng cũng tới cảng, nàng nghẹn ngào mà kích động hét lên: "Sư phụ!"

Hi Loan dần đi vào, lôi điện ngoài động đan xen nhau, trong động khi thì như ban ngày, khi thì tối đen. Nhờ tia chớp, Hạ Lan Vi mới thấy rõ, trên mặt Hi Loan cũng lấm tấm vết máu.

Nàng đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhớ ra Lam Ly Hạo còn nằm trong lòng, nàng bất chấp mọi chuyện, nhìn Hi Loan vội vàng nói: "Sư phụ, mau cứu hắn, có khả năng hắn sắp không được rồi!"

Hạ Lan Vi vì cứu người mà sốt ruột, hoàn toàn quên mất giờ phút này thân trên của Lam Ly Hạo còn..., mà y phục của chính mình cũng không chỉnh tề, tà váy bởi vì xé mấy miếng vải lau người cho Lam Ly Hạo mà thập phần chật vật.

Tiếng sấm vang lên, trong động lập tức tối đen, đôi mắt Hi Loan tối sầm lại, chàng cúi đầu nhẹ nhàng liếm vết máu trên khóe miệng, nhuận nguyệt kiếm còn đang nhỏ máu chỉ thẳng Lam Ly Hạo, trầm trầm cười một tiếng, trên mặt mang theo ý cười khiếp người: "Con đừng nói với ta là cả buổi tối hôm nay, con đều làm thế này để cứu hắn?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện