Edit: Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
Hai người ở chung với nhau trong chỗ này hết mười ngày, sau đó Hạ Lan Vi mới phát hiện, nơi này thật sự là một kho báu. Không chỉ có linh khí dư thừa, nước mưa sung túc, phong cảnh tuyệt đẹp tráng lệ, sâu bên trong núi còn cất giấu rất nhiều dược liệu trân quý, thật là một chốn ẩn cư tốt.
Mặt trời chậm rãi ló ra khỏi đám mây, làn sương mù buổi sáng dần nhuộm lên một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, những bông hoa rực rỡ, thơm ngào ngạt trên núi hơi lắc lư ở trong gió nhẹ.
Hạ Lan Vi nhảy lên phía trước rồi chạy đến phía trước mặt người mặc y phục màu trắng, Hi Loan vội đỡ nàng: "Chậm một chút, cẩn thận ngã."
Hạ Lan Vi thuận thế nắm lấy cánh tay chàng, đưa bó hoa rực rỡ sắc màu trong tay lên, nói: "Sư phụ, chờ lát nữa chúng ta có thể hái một ít hoa về trang trí căn nhà nhỏ không?"
Nàng ngửi ngửi nói: "Đoá hoa này không chỉ đẹp, ngửi còn thơm nữa." Đến lúc đó nàng chỉ cần thi triển một ít pháp thuật, làm hoa này nở lâu hơn.
"Con thích là được." Chàng không nhìn bó hoa đó lâu, tay trượt một đường từ khuỷu tay Hạ Lan Vi xuống, mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của nàng, sau đó dắt nàng đi xuyên qua sương mù mờ mịt, tìm kiếm hoa trong rừng.
Ánh mặt trời tựa như cột trụ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp không khí, làm cho tất cả mọi vật trở nên hư ảo, chỉ có nguồn nhiệt tản ra từ lòng bàn tay mới chân thật mà an toàn.
Nàng không nhịn được siết chặt lại, như nắm chặt lấy nơi ấm áp duy nhất.
Cảm nhận được động tác nhỏ này, người mặc y phục màu trắng kia hơi hơi cúi đầu, khóe miệng lặng lẽ hiện ra một nụ cười nhẹ nhưng còn loá mắt hơn so với nắng sớm.
Một buổi sáng trôi qua, ngoài những bông hoa đó, Hạ Lan Vi còn hái được rất nhiều dược liệu để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Hiện giờ ma khí trong người Hi Loan đã được áp chế hoàn toàn, chỉ cần chậm rãi tinh lọc một thời gian nữa là tốt.
Viên đá lớn trong lòng Hạ Lan Vi dần dần buông xuống, nàng thong thả ngồi ở bên hồ, nhìn sương mù bao phủ trên mặt nước. Tuyết Đoàn ngoan ngoãn ngồi ở ven hồ nước, liếm thịt móng vuốt chính mình.
Hạ Lan Vi cầm hòn đá nhỏ bên cạnh, ra sức ném về phía mặt nước, đá nhảy ba lần trên mặt nước tạo thành từng vòng gợn sóng. Nàng nói: "Này, ngươi nói xem, sao mọi chuyện trên đời này lại khó lường như vậy?"
"Meo?" Tuyết Đoàn ngửa đầu nhìn nàng, không rõ nàng đang nói cái gì.
Nàng hít một hơi, lại ném tiếp một hòn đá: "Ngươi nói xem, tại sao còn người ta thường thay đổi như vậy?"
Tuyết Đoàn vẫn không hiểu nàng đang nói gì, gãi gãi đầu: "Tuyết Đoàn không biết."
Hạ Lan Vi quay đầu thấy vẻ mặt buồn rầu của Tuyết Đoàn, mắt màu lam băng giống như chứa nước hơi nước, thì bật cười "Ta nói chuyện này với ngươi làm gì không biết!"
Nàng ôm Tuyết Đoàn vào trong ngực, từ từ chải lông cho nó, nhìn phong cảnh núi sông nơi xa, nhẹ nhàng ngâm nga.
Hoàng hôn rất buồn, mây nơi xa giống như cục than hồng chưa cháy hết, trong màu xám trắng lộ ra ánh sáng hồng.
Nàng mặc một thân váy lụa màu đỏ, nhưng còn diễm lệ hơn vài phần so với ánh ráng chiều phía xa. Chờ nàng hát xong, lúc cúi đầu, mới phát hiện Tuyết Đoàn đã vui vẻ ngủ trong ngực nàng.
"Thật là đáng yêu." Hạ Lan Vi không tiếng động cười.
Có lẽ màn đêm đang đến gần, cơn gió mang theo hơi lạnh thổi vào cổ áo nàng, nàng thoáng ôm chặt lấy Tuyết Đoàn.
"Gió đêm lạnh, vì sao lại ngồi dưới đất?"
Hả? Nàng quay đầu, thân ảnh cao lớn của Hi Loan xuất hiện ở trong bóng đêm mông lung, mặt nạ gỗ che đi hơn nửa khuôn mặt. Chàng từng bước tới gần, trong tay còn cầm một cái áo choàng màu trắng.
Mẫu thân Tuyết Đoàn không biết nhảy ra từ chỗ nào, nhìn Hạ Lan Vi thân thiết nói: "Cô nương, đưa Tuyết Đoàn cho ta là được rồi.
Hạ Lan Vi hiểu ý, thật cẩn thận đặt Tuyết Đoàn ở trên vai mẫu thân nó, Hi Loan vừa vặn cũng đi tới, chàng nhẹ nhàng đem áo choàng màu trắng khoác lên trên người nàng.
"Buổi tối gió lạnh, đừng để bị cảm." Chàng vậy áo choàng đến kín mít, lại buộc một nút thắt thật chặt trước ngực nàng, lúc này mới chậm rãi nắm tay nàng đi đến bên hồ.
Hoàng hôn rút đi, bóng đêm hạ xuống cắn nuốt tia sáng cuối cùng, mấy con linh điểu đạp bóng đêm trở về từ phương xa, đôi ba con tiến vào tổ nhỏ của mình, ba năm con vây quanh ở một chỗ, giao cổ nhau mà ngủ.
Phía chân trời xa xăm ánh lên sắc tím xanh, những ngôi sao nhỏ sáng như kim cương dàn trải rộng ra.
Hi Loan cũng nhìn về phương xa, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm dưới mặt nạ, như điểm xuyết vài tia sáng, dù chỉ mờ mờ ảo ảo nhưng lại mang theo vài phần yên ắng.
Ánh mắt như vậy mấy ngày nay Hạ Lan Vi thấy quá nhiều, tuy rằng Hi Loan không nhắc đến chuyện ngày đó, chính nàng cũng có thể đoán được đại khái.
Cho dù nàng có nghĩ là mỹ nhân sư bá không cố ý làm hại sư phụ, thì cũng là trời xui đất khiến, đã tạo thành thương tổn.
Hạ Lan Vi giữ chặt tay Hi Loan, chờ khi Hi Loan nhìn qua, nàng mới lôi kéo tay chàng, chỉ vào chỗ sườn núi cách đó không xa nói: "Sư phụ, chúng ta đi chỗ đó xem đi, phong cảnh nơi đó chắc chắn cực kỳ xinh đẹp."
Hạ Lan Vi ríu rít nói, trong mắt Hi Loan bỗng nhiên có vài phần ý cười. Chàng chậm rãi mở miệng: "Được."
Vừa dứt lời, Hi Loan bỗng cảm thấy trên lưng trầm xuống.
Hạ Lan Vi không biết nhảy lên lưng Hi Loan từ khi nào, nàng ngẩng đầu làm nũng: "Sư phụ, người cõng con qua đi!"
Hi Loan nói: "Đã lớn như vậy rồi còn bắt vi sư cõng." Trên tay lại không hề buông ra mà nắm chặt lấy chân Hạ Lan Vi, vững vàng đạp nước bay lên.
Hạ Lan Vi cười khanh khách không ngừng ở sau lưng chàng, ôm cổ chàng lớn tiếng làm nói: "Con mặc kệ! Mặc kệ đồ nhi lớn thế nào thì vẫn luôn là bảo bối của sư phụ!"
Dưới chân Hi Loan lảo đảo, bị ít bọt nước làm ướt giày, trên gương mặt dưới mặt nạ nổi lên hai rặng mây đỏ.
Hạ Lan Vi nằm ở đầu vai Hi Loan, cười nghiêng ngả đến mức sau đó phải thở hổn hển, tiếng cười vang khắp nơi trong bóng đêm, màu hồng nhạt trên mặt chàng đã dần dần rút đi, thay vào đó là chút bất đắc dĩ nhàn nhạt, khóe miệng lại không tự chủ được mà giương lên.
Hai người tới chỗ sườn núi nhỏ đó, cho dù làm gì thì Hạ Lan Vi cũng không chịu xuống khỏi lưng Hi Loan. Nàng lớn mật nhéo nhéo khuôn mặt chàng: "Oa! Sư phụ! Mặt người nhéo thật sướng tay!"
Hi Loan bị xoa đi xoa lại: "......"
Vừa định vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang lộn xộn kia, Hạ Lan Vi thừa dịp bất ngờ sấn đến cởi mặt nạ Hi Loan xuống.
Hi Loan có chút không vui nghiêng đầu, Hạ Lan Vi đã ôm lấy khuôn mặt tuấn tú đó, nhanh chóng hôn lên một cái, sau đó mới từ từ bò trên người chàng xuống dưới.
"Con......" Mặt Hi Loan hiện lên một tia xấu hổ, nguy hiểm nheo lại mắt.
Hạ Lan Vi vẫn không biết sống chết cười tủm tỉm nói: "Khi sư phụ không mang mặt nạ vẫn đẹp mắt nhất! Hơn nữa......" Nàng ngả ngớn nâng cằm Hi Loan, lộ ra một nụ cười tà mỵ: "Mặt sư phụ cũng thật mềm mại, con rất thích!"
Hạ Lan Vi vừa nói xong, thì ngửa mặt lên trời chống nạnh cười haha.
Hi Loan chậm rãi tới gần nàng, mỉm cười hỏi: "Đúng không?"
Hạ
Lan Vi bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh run, nhìn nụ cười thần bí khó lường của Hi Loan, lòng nàng lộp bộp một cái, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, mình dường như quá mức khoe khoang.
Nụ cười của Hi Loan quá mức nguy hiểm, nguy hiểm đến mức Hạ Lan Vi không dám nhìn thẳng. Nàng lắp bắp nói: "Sư sư phụ, ngươi muốn làm gì?"
Tay Hi Loan đã chậm rãi phủ lên tay Hạ Lan Vi, ái muội vuốt ve, giọng khàn khàn: "Lặp lại hành động con mới làm với vi sư một lần nữa."
Hạ Lan Vi một bộ muốn khóc, Hi Loan như vậy, nói là muốn ăn nàng nàng cũng tin!
Nàng run run nói: "Sư phụ, bây giờ vẫn sáng như ban ngày..."
"Trời đã tối......" Hi Loan xích lại gần, nhẹ nhàng dán sát lỗ tai nàng.
Tai Hạ Lan Vi mềm nhũn, nhìn bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, ngơ ngác lên tiếng: "Hình như là như vậy."
Vừa dứt lời, nàng giống như nghe được tiếng cười trầm thấp của Hi Loan ở bên cạnh rồi sau đó, từ từ tản ra theo hơi lạnh gió đêm ở trên mặt nước. Nàng còn không kịp nghĩ vì sao Hi Loan cười, thì đã được bao phủ bởi cánh môi ấm áp.
Trong cơn mê ly thở dốc, Hạ Lan Vi nhìn bầu trời lớn đầy sao, khung cảnh như mơ, nhất thời không phân rõ là hư ảo hay là hiện thực.
Đêm đó Hi Loan ôm Hạ Lan Vi hôn hồi lâu, một đường trở lại nhà gỗ nhỏ, động tác Hi Loan càng lúc càng lớn mật, không hề biết điểm cực hạn, chọc cho mặt Hạ Lan Vi đỏ bừng, nghĩ thầm đêm nay sợ là muốn công đạo tại đây.
Ai mà ngờ, quần áo cởi được nửa, xuân tình đang dâng cao, Hi Loan lại bỗng nhiên ngừng lại, quy củ giúp Hạ Lan Vi mặc quần áo.
Hạ Lan Vi đã chuẩn bị tốt hết thảy:???
Bây giờ tính sao đây?
Có ai đi đến một nửa thì dừng lại không!
Hi Loan nhẹ nhàng ôm Hạ Lan Vi lên trên giường, rất săn sóc nói: "Hôm nay con hái thuốc cả một ngày, vẫn nên nghỉ sớm chút đi."
Hạ Lan Vi liếm liếm cánh môi khô ráo, trong lòng rất bực bội. Nhưng lại không thể nói rõ ràng ra, nhìn Hi Loan chuẩn bị lên giường ngủ lại càng tức giận, trực tiếp xoay người, chỉ để lại cho Hi Loan một cái đầu đen nhánh.
Hi Loan chỉ nghĩ nàng mệt nên cũng không làm gì, ôm nàng nằm xuống bên cạnh.
Bên này Hạ Lan Vi còn đang bực bội, khi nghe được hơi thở Hi Loan dần dần vững vàng phía sau. Nàng ngồi dậy, hai mắt phun ra lửa.
Hi Loan cũng mở bừng mắt ra nhìn nàng nói: "Như thế nào còn......"
Lời nói còn chưa nói xong, Hạ Lan Vi đã cúi xuống gặm cắn lung tung một lúc trên môi chàng, cho đến khi Hi Loan liên tục thở hổn hển, đôi mắt thanh lãnh cũng nổi lên hơi nước, Hạ Lan Vi mới thôi, trên mặt lộ nụ cười giảo hoạt, giả vờ săn sóc nói: "Sư phụ hôm nay cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm chút đi!"
Trong nháy mắt Hi Loan hiểu ra, nàng đang buồn bực cái gì, thì có chút dở khóc dở cười.
Chàng sao không muốn chạm vào nàng, chỉ là không định ủy khuất nàng khi đang ở thời điểm thanh danh hỗn độn như vậy.
Chàng thở dài một hơi, kéo Vi Lan nằm đằng xa vào trong ngực, thân mật mà cọ cọ: "Đừng tức giận, mau ngủ đi."
Hạ Lan Vi hừ nhẹ vài tiếng, giãy giụa vài cái phát hiện không có ích gì, mới thành thật tìm tư thế thoải mái ngủ ở trong lòng ngực Hi Loan.
Đêm còn rất dài, hai người ôm nhau mà ngủ, một đêm không ác mộng.
Ngày thứ hai lúc trời tờ mờ sáng, Hạ Lan Vi cảm thấy có một vật thể mềm mại nhảy tới nhảy lui ở trong ngực mình. Nàng tùy tay xoa một cái, chính là một vật lông xù xù, lúc mở mắt thì đối mặt với cặp mắt màu lam băng của Tuyết Đoàn.
Tuyết Đoàn nói: "A Lan ngươi tỉnh rồi!"
Hạ Lan Vi nghi ngờ nhìn nụ cười ngây thơ trên mặt nó: "Tuyết Đoàn, ngươi vừa mới làm gì?"
Một lần hai lần là trùng hợp, chỉ là vì sao nàng cảm giác mỗi lần luôn vừa vặn dẫm trên ngực nàng, vốn dĩ nàng chính là bánh bao nhỏ, nếu cứ tiếp tục dẫm như vậy chỉ sợ sẽ biến thành trứng tráng bao!
Tròng mắt Tuyết Đoàn đảo qua một vòng, mềm mại nói: "Tuyết Đoàn vừa mới gọi A Lan rời giường thôi!"
"Thật vậy chăng?" Hạ Lan Vi có chút không tin.
Tuyết Đoàn gật gật đầu, đôi mắt màu lam mở to vô tội nhìn chằm chằm Hạ Lan Vi.
Hạ Lan Vi hừ một tiếng, thả Tuyết Đoàn xuống, nói: "Tốt nhất là như vậy."
Nàng đứng dậy, ôm Tuyết Đoàn đi ra ngoài, nhìn thấy Hi Loan đang ngồi ở trên thạch đài, tĩnh tức đả tọa, điều dưỡng nội tức cách đó không xa.
Nàng an lòng trong chốc lát, nghĩ thầm chờ thêm đoạn thời gian nữa khi vết thương sư phụ tốt rồi, bọn họ sẽ công khai đối mặt với mọi mưa gió bên ngoài.
Hiện giờ các môn phái lớn tuy rằng đều đã rời đi, nhưng lệnh đuổi bắt Hi Loan vẫn lớn mạnh như trước, nếu như bọn họ cứ tùy tiện đi ra ngoài như vậy, nhất định không phải đối thủ của toàn bộ giới Tu tiên.
Hạ Lan Vi thậm chí đã lên kế hoạch tốt, đi từng bước điều tra rõ sự thật như thế nào. Chỉ là nàng trăm triệu không nghĩ tới, từ trước đến nay kế hoạch luôn không đuổi kịp biến hóa, sự tình về sau lại càng mất khống chế.