9
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Hôm đó tôi vừa ra khỏi công ty thì nhận được cuộc gọi từ mẹ: "Phục Cận, tối nay về nhà ăn cơm."
Tim tôi như thắt lại:" Có chuyện gì vậy mẹ?"
"Gọi về ăn cơm thôi mà?" Mẹ thản nhiên đáp,"Hôm nay tề tựu đông đủ, có thêm con lại càng vui."
Tôi hoa mắt: "Mẹ, mẹ đưa Nguyên Nguyên về à?"
"Đúng vậy, mẹ đã nói với Đường Duệ, bảo để Nguyên Nguyên ở lại nhà chúng ta hai ngày." Mẹ đáp.
"Mẹ đã nói gì với Đường Duệ?!" Tôi cao giọng, lòng tôi bùng lên một ngọn lửa giận vô danh.
"Con lo cái gì? Mẹ còn chưa nói cho cậu ấy biết." Mẹ tỉ mỉ giải thích kế sách cho tôi, "Mẹ chỉ nói là nhớ Nguyên Nguyên, cuối tuần đưa nó qua chơi hai ngày.
Mẹ nói trước cho con biết, hiện tại Nguyên Nguyên đang ở trong cửa nhà chúng ta, mẹ nhất định sẽ không cho nó đi đâu, con liệu mà đi lo việc còn lại đi."
"Ai bảo mẹ đón thằng bé về? "Tôi tuyệt vọng hét vào điện thoại, "Mẹ đã suy nghĩ chưa? Sao mẹ không hỏi con trước?"
"Con la mắng cái gì hả? Còn không phải là mầm mống tai họa con bày ra sao.
Mẹ không nói thẳng với Đường Duệ sự thật đã là để lại thể diện cho con rồi.
Về ăn tối trước đi, ngày mai nói chuyện rõ ràng với Đường Duệ." Giọng mẹ đầy vẻ chiến thắng.
"Con không về nhà đâu! "Tôi cắt điện thoại, vô lực nằm gục trên tay lái.
Mối quan hệ giữa tôi và Đường Duệ tựa hồ như chỉ vừa mới bắt đầu, mà trận phong ba này đủ để đưa những ràng buộc mong manh của chúng tôi đổ sông đổ biển.
Và tôi cũng không ngờ rằng khi tôi đang ngồi trên xe vò đầu bứt tai, mọi thứ xung quanh tôi lại thay đổi đến kinh thiên động địa như thế.
Tôi lái xe chậm rãi về nhà riêng, còn chưa kịp dừng xe, điện thoại di động đã vang lên dữ dội, tên người gọi hiện lên dòng chữ Đường Duệ, tôi gần như nghẹt thở, kinh hãi trả lời điện thoại.
"Cao Phục Cận, bây giờ có đang tiện nói chuyện không?" Giọng em nghe rất tệ.
Tôi lo lắng, chậm rãi mở miệng: "Anh nghe mẹ nói đã đem Nguyên Nguyên đi?"
Đường Duệ cười lạnh một tiếng:" Nguyên Nguyên hiện vẫn đang ở nhà tôi."
"Cái gì?!" Lúc đầu tôi không thể hiểu được rõ ràng, một loạt hình ảnh chợt hiện lên trong đầu tôi.
Cuộc đối đầu giữa mẹ tôi và Đường Duệ vừa rồi khiến tôi không thể tưởng tượng nổi.
Tôi cố nén tâm trạng rối bời hỏi em, "Bà ấy nói với em cái gì?"
"Không quan trọng." Đường Duệ lặng lẽ phun ra ba chữ này rồi khẽ cười, "Cao Phục Cận, nếu những gì anh nói ngày đó là sự thật, thì tôi thật lòng mong anh biến mất khỏi cuộc đời tôi bây giờ."
"Mẹ anh đã nói với em những gì?" Tôi lo lắng hỏi dồn, "Đừng nghe lời bà ấy.
Thật sự, anh và Cổ Linh không có quan hệ gì trước khi kết hôn.
Nguyên Nguyên thực sự là con trai em, đừng như vậy."
"Tôi không phải..." Đường Duệ phức tạp thở dài, "Tôi không quan tâm đến quan hệ huyết thống của Nguyên Nguyên là ai.
Tôi bây giờ là người giám hộ hợp pháp của Nguyên Nguyên.
Tôi chỉ hy vọng tôi và Nguyên Nguyên không có bất cứ dính líu gì với anh và gia đình của anh sau này."
"Đường Duệ, bây giờ em đang ở đâu?" Tôi vội vàng muốn nắm lấy cọng cỏ cứu mạng "Vấn đề này anh phải nói chuyện trực tiếp với em.
Anh thề rằng Nguyên Nguyên là con ruột của em.
Anh chỉ bịa ra chuyện này để lừa dối mẹ anh.
Đừng tin, thực sự..
Anh chỉ muốn giấu mẹ thôi, mình cùng nhau giải quyết được không?"
"Cao Phục Cận, tôi chưa bao giờ nghi ngờ Nguyên Nguyên không phải con ruột của tôi.
Câu nói khập khiễng của anh chỉ có thể dùng để lừa dối mẹ anh thôi.
Hơn nữa, tôi không có nghĩa vụ phải giúp anh dọn dẹp đống hỗn độn này." Đường Duệ chậm rãi nói, "Tôi chỉ không muốn bị lôi kéo vào cuộc sống của anh nữa, vậy thôi."
"Đường Duệ, không phải như vậy, mọi chuyện không phức tạp như vậy, chúng ta vẫn có thể cùng nhau giải quyết..." Tôi không nghĩ ra lời nào để thuyết phục em, nhưng môi vẫn mấp máy tuyệt vọng.
"Nhưng tôi không muốn! Tôi không muốn anh hiểu không?" Giọng em kích động,"Cả đời này anh không muốn sống trong cái bóng của anh! Anh muốn tôi làm gì đây? Muốn tôi từ bỏ hơn 30 năm cuộc sống bình thường rồi làm người đồng tính với anh? Anh có lối sống như thế nào, tôi tôn trọng anh, nhưng anh không thể quyết định cuộc sống của tôi theo ý muốn, đừng ràng buộc tôi và anh lại với nhau, thế là xong."
"Đường Duệ, anh chưa bao giờ...!chưa bao giờ nghĩ đến việc ràng buộc em ở lại bên mình." Tôi bi thương nói," Anh chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc em, anh đã không còn mong được yêu nữa."
"Cao Phục Cận, tôi sẽ nói lại lần nữa.
Giờ chúng ta không còn gì với nhau.
Đừng ép tôi phải nói lần thứ hai." Giọng Đường Duệ quá lạnh lùng, không hề còn chút độ ấm, "Tôi sẽ gửi đơn từ chức vào hộp thư của anh, cũng sẽ từ từ thanh toán số tiền bồi thường thiệt hại hợp đồng.
Tạm biệt."
"Đường Duệ!..." Tôi không kịp gọi em lại, giọng em đã biến mất trong sóng điện thoại.
Ngay lúc đó, tôi chỉ cảm thấy mọi suy nghĩ của mình đều tan biến, thậm chí không biết lỗi này bắt đầu từ đâu và kết thúc ở đâu.
Trời nhá nhem tối, tôi ôm điện thoại im lặng không biết phải làm gì.
Nhưng thực tế lại càng không cho tôi cơ hội thở dài, điện thoại di động của tôi vang lên không biết mệt ngay thời điểm u ám này, đầu dây bên kia là giọng nói đầy lo lắng của trợ lý Trần Minh: "Anh Cao, đến công ty nhanh lên, anh Hoàng muốn bán vốn chủ sở hữu!"
Trong đầu tôi chợt có một tiếng nổ mạnh, dấu vết cuối cùng của sự tỉnh táo biến mất sạch cùng với tiếng kêu cứu đầy lo lắng của Trần Minh.
Có hai công ty dưới tên tôi, một cái là Nguyên Gia, hoạt động như một đại lý và nhà phân phối thực phẩm; Phần trăm cổ phần ở Nguyên Gia của tôi là 33.7%, có thể được coi là đại cổ đông tuyệt đối.
Cái còn lại là Cận Hưng, cũng liên quan đến thực phẩm, nhưng chuyên về công nghiệp.
Quy mô của Cận Hưng không lớn bằng Nguyên Gia, nhưng nó là tài sản cá nhân của tôi, không liên quan đến quỹ tiền của ai.
Hoàng Tân là bạn kinh doanh tôi quen trong thời kỳ khởi nghiệp.
Hắn ta nắm giữ 29% cổ phần tại Nguyên Gia.
Là phó chủ tịch của công ty, vị trí của hắn chỉ đứng sau tôi.
Tôi luôn cảm thấy Hoàng Tân là người có đầu óc hoạt bát, có mạng lưới quan hệ rộng và luôn quý trọng hắn, ai mà ngờ có ngày hắn lại đâm