13
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Trong tháng tiếp theo, mọi việc diễn ra suôn sẻ như Đường Duệ và tôi mong đợi: Hoàng Tân được xử trắng án trong phiên sơ thẩm thứ hai; ông Khương bị kết án hai năm tù vì góp vốn đen, trong cuộc họp cổ đông công ty ông ta đã miễn trừ ông ta khỏi công ty.
Với sự giúp đỡ của Đường Duệ và một vài người bạn tâm giao, tôi bắt đầu tẩy trắng số tiền đen từ việc bán lại thép ống; ông già phụ trách doanh nghiệp nhà nước khi ấy giờ đã nghỉ hưu, cùng con gái đi ra nước ngoài định cư.
Tất cả những cơn ác mộng dường như đang trôi qua hết.
Trong khoảng thời gian Hoàng Tân bị giam trong trại tạm giam, tôi thông báo triệu tập một cuộc họp cổ đông.
Khi Nguyên Gia thành lập, trong các điều khoản của hiệp hội công ty đã quy định những người có tiền án không được phép làm giám đốc điều hành cấp cao của công ty; mặc dù Hoàng Tân đã kháng cáo khi đại hội cổ đông được tổ chức, bản án sơ thẩm không có hiệu lực, nhưng mục đích tôi triệu tập đại hội cổ đông thì hầu như ai cũng biết, nên trước khi tôi đưa ra bản án sơ thẩm của tòa án quận, các cổ đông lớn nhỏ đã tranh nhau bãi nhiệm chức phó tổng giám đốc điều hành của Hoàng Tân với số phiếu bầu cao hơn 2/3.
Sau khi Hoàng Tân được thả ra khỏi trại giam, tôi trưng ra một nụ cười giả tạo với hắn: "Lúc ấy tổ chức một cuộc họp cổ đông cũng là chuyện tất yếu, tôi không thể tránh được.
Nhưng rất may là cổ phiếu của cậu vẫn còn, chúng tôi sẽ gom tiền mua số cổ phiếu đó, sau này cậu muốn kinh doanh khác thì cũng phải có vốn chứ, đúng không?"
Hoàng Tân tròn mắt nhìn tôi: "Anh muốn mua lại cổ phiếu của tôi à?......!Anh thực sự muốn đuổi tôi ra khỏi công ty sao?"
Tôi mỉm cười dang tay: "Tôi đâu còn cách nào.
Vị trí của cậu đã bị đại hội cổ đông bãi miễn.
Nguyên Gia là một công ty nhỏ, đâu thể để cậu nắm giữ gần 1/3 cổ phần mà không làm gì, đúng không?"
"Anh..." Hoàng Tân run rẩy, "Có chết tôi cũng không bán! Anh tổ chức đại hội cổ đông sau lưng tôi là vi phạm pháp luật! Tôi vô tội, anh không có quyền đuổi tôi! Anh đang xâm phạm quyền và lợi ích của cổ đông!"
Tôi trịch thượng ôm vai hắn, cười khẽ: "Vậy thì cậu đi kiện tôi đi, nếu khởi kiện lên tòa án cấp cao thì cùng lắm là hòa giải, cậu có tin không?"
"Cao Phục Cận! Đừng khinh người quá đáng." Hoàng Tân tức đến ứa nước mắt, "Tôi đã sai.
Lẽ ra tôi không nên thông đồng với ông Khương dòm ngó đến Cận Hưng, nhưng sau đó tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội anh.
Từ khi vào trại giam, tôi chưa bao giờ nói một lời về việc bán lại ống thép liền khối của doanh nghiệp nhà nước, một chữ cũng không!"
"Không có à?" Tôi không thể không chế nhạo, "Không có mà sao luật sư của cậu biết hay thế?"
Tôi thấy đồng tử của Hoàng Tân đột nhiên co lại.
"Cậu nghĩ tôi không biết à?" Tôi nhếch mép nhìn hắn.
"Vốn dĩ cậu muốn thoát tội, nhờ vụ lộn xộn này thì có thể đấy, nhưng lại sợ mạng lưới sau lưng tôi, cho dù tôi bị cậu kéo xuống nước cậu cũng không thoát được.
Cho nên cậu dùng tôi để kéo cậu ra tù trước, sau đó từ từ tìm tôi tính sổ sau, đúng không?"
Khuôn mặt Hoàng Tân trở nên gớm ghiếc, vẫn không nói gì.
"Hiện tại cậu đã ra rồi, bán cổ phần coi như là đã chiếu cố cậu đã giúp tôi nhiều năm như vậy, cậu có thể tự mình suy nghĩ lại." Tôi nói nhẹ nhàng, "Còn mớ ống thép liền khối, thích phơi thì cứ phơi, nhưng cẩn thận kẻo lửa bén vào người đấy."
Lúc này, khuôn mặt Hoàng Tân đã biến dạng khủng khiếp, hắn như một chiếc lá chết khô bị bỏ rơi trong mùa đông, không ngừng run rẩy, nguyền rủa trước mặt tôi, khóc rống như một người vô tội.
Sau khi sự việc của Hoàng Tân lắng xuống, tôi phải đối mặt với một vấn đề mới là chấn chỉnh công ty.
Không thể phủ nhận Hoàng Tân là một thanh bảo kiếm của Nguyên Gia, mất hắn ta, hiệu quả hoạt động của công ty ngày càng giảm sút, lòng người trong công ty cũng bị phân tán, sự bất ổn thường xuyên của dòng vốn trước đây đã từ từ lộ ra phần chìm gớm ghiếc của tảng băng trôi.
Mà các hoạt động ở Cận Hưng cũng bất ổn không xong, vì vậy tôi phải dành cả đêm ở công ty, chỉ cảm thấy kiệt sức, lao lực quá độ.
Mối quan hệ giữa tôi và Đường Duệ vẫn không được cải thiện, giật giật như một cái đĩa hát cũ trầy xước, miễn cưỡng tiến về phía trước.
Đôi khi tôi còn tự hỏi liệu cuộc ân ái tuyệt vời trên bãi sông có phải là ảo tưởng của mình tôi không.
Trong khoảng thời gian này, mẹ hầu như không bao giờ ngừng cằn nhằn chì chiết.
Bà có vẻ ngây thơ khi nghĩ rằng cứ niệm tụng theo phong cách Đường Tăng này có thể sinh ra phép thuật kéo tôi từ cái gọi là lầm đường lạc lối về lại đúng vị trí; bà thậm chí còn sắp xếp mấy cuộc hẹn đi xem mắt cho tôi, nhưng thường khóc một mình sau khi bị tôi từ chối hay cố tình phá hỏng.
Vào cuối tuần cuối cùng của mỗi tháng, dưới ngọn cờ chăm sóc Nguyên Nguyên, tôi đưa hai cha con Đường Duệ đi du ngoạn khắp núi non sông nước, cố gắng tận hưởng từng giây phút được ở cạnh Đường Duệ; Nếu dừng chân bên ngoài buổi tối, Đường Duệ và Nguyên Nguyên một phòng, tôi một phòng.
Tôi đã nghĩ rằng cuộc sống không mấy sáng sủa này sẽ diễn ra mãi mãi, và tôi thậm chí bắt đầu hài lòng với loại hạnh phúc không quá viên mãn này, cho đến khi Hình Qua Vũ lại xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
Kể từ khi Hoàng Tân rời công ty, khách hàng hắn quản lý cũng mất đi, vì vậy tôi đã phải mở rộng lại cơ sở khách hàng của mình từ những bữa tiệc tùng như lúc mới bắt đầu kinh doanh.
Một ngày nọ, tôi đi cùng một nhóm khách đến từ Quảng Châu vào phòng tắm hơi ở Hải Lan Vân Thiên.
Sau khi nhờ trợ lý đưa khách vào, tôi mặc áo choàng tắm đi ra một mình để lấy chìa khóa, không ngờ đụng phải Hình Qua Vũ.
"Ui, ngài Cao." Cậu ta gật đầu chào tôi.
"Luật sư Hình, thật là trùng hợp." Tôi nhanh chóng chuyển sang chế độ quan hệ công chúng, nở một nụ cười hoàn mỹ, "Đến chơi với bạn bè à?"
"Ừm, bạn bè." Cậu ta chỉ vào vài người già trẻ lớn bé xung quanh mình, "Thẩm phán Lưu và Thẩm phán Bành thuộc Phòng Hình sự số hai của Tòa án Trung cấp, Thẩm phán Dương của Tòa Giám sát xét xử....."
Tôi cảm thấy xấu hổ, nghĩ thầm tên nhóc Hình Qua Vũ này thông đồng với tòa án thật sự trắng trợn, chẳng trách vụ kiện nào cũng thắng.
Sau khi giả vờ nồng nhiệt chào hỏi vài vị quan tòa, tôi lấy chìa khóa một mình bước vào gian tắm nhỏ của mình.
Tôi vừa cởi áo choàng tắm, vừa ngồi xuống bục gỗ, không ngờ Hình Qua Vũ đẩy cửa bước vào.
Tôi giật mình, lập tức bình tĩnh hỏi: "Luật sư Hình, cậu có đi nhầm không?"
"Không." Cậu ta vô tư vừa ngồi xuống bên cạnh tôi vừa nói, "Mới vừa mời mấy ông lớn đó vào phòng, muốn sang đây nói chuyện với anh."
Tôi cáu kỉnh nói: "Cậu lo đi thắt chặt quan hệ với mấy cần câu cơm của cậu đi, sao lại bỏ mặc họ chạy ra ngoài?"
Cậu ta cười: "Chẳng phải anh cũng giống tôi sao, đừng nói là anh đến phòng tắm hơi một mình."
Tôi nghiêng đầu nói: "Tôi có trợ