16
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Sau ba mùng đầu tiên của năm mới, mẹ bắt tay vào chuẩn bị quà cáp đi tặng hết nhà này đến nhà khác.
Dòng họ nhà tôi không nhiều, một bàn tay đếm cũng hết, mẹ tôi góa chồng nhiều năm, trong nhà hiếm có dịp nào sôi nổi, nên ngày Tết gần như trở thành một lễ hội long trọng trong cuộc sống đơn điệu của mẹ.
Vào những thời điểm khác trong năm, mẹ tôi hiếm khi bắt tôi phải ở bên cạnh mẹ, chỉ trong tháng đầu năm, mẹ sẽ giục tôi hoàn thành sớm mọi công việc để chở mẹ hối hả ngược xuôi đi thăm mấy người họ hàng mà tôi còn không rõ tên họ với vai vế.
Sáng mùng bốn, tôi đang nhắn tin cho Đường Duệ thì mẹ tôi gọi điện giục tôi đi ra ngoài.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, tôi giải thích đại khái về hợp đồng mới của công ty, nhờ em xem lại nói.
Em nhàn nhạt nói được, rồi dặn tuy gần đây thời tiết trở nên ấm áp hơn nhưng vẫn nên đề phòng rét tháng ba.
Tôi cảm ơn rồi bảo giờ mẹ đòi tôi chở đi ra ngoài, sẽ liên lạc lại với em sau.
Em nhắn lại một chữ, ừm.
Đường Duệ và tôi chưa từng gặp nhau kể từ khi trò chuyện với Đường Tô vào đêm giao thừa, những cuộc điện thoại và tin nhắn vẫn đều đặn mỗi ngày, nhưng lại có vẻ hơi kỳ lạ.
Tôi và em đều giữ im lặng, không nói về Nguyên Nguyên nữa, có xu hướng "gác lại tranh chấp và cùng nhau phát triển".
Tôi thường nghĩ tôi và em đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn.
Tại sao lại mắc kẹt ở Nguyên Nguyên.
Đường Duệ xót Nguyên Nguyên, chỉ cần em không phản ứng gì, tức là không ai phản ứng.
Mà thái độ kiên quyết của Đường Duệ lần này khiến tôi như đứng đống lửa ngồi đống than, rất dễ làm tôi cảm thấy buồn bã mỗi sáng tỉnh giấc, như thể em và tôi chưa từng giao nhau.
"Râu, râu của con kìa!" Đó là những gì mẹ tôi nói khi vừa nhìn thấy tôi.
Tôi sửng sốt, bà không nhịn được kéo tôi đến gương lớn trong phòng tắm chỉ tôi: "Nhìn đi này, không cạo sạch râu thì đừng ra khỏi nhà, làm sao có thể đi gặp người ta với cái bộ dạng này chứ hả!"
Tôi sờ cằm: "Con thấy sạch rồi mà mẹ, sờ cũng không thấy đau tay."
"Vớ vẩn, đi cạo lại lần nữa ngay." Mẹ nhìn tôi chằm chằm, "Nhanh đi, mẹ đợi con."
Tôi khó hiểu vào nhà vệ sinh cạo cái cằm trụi thêm một lần nữa, trên đường đi ra ngoài mẹ lại chê bai áo len và áo khoác của tôi, lúc gần đến nhà cậu tôi, bà không biết lấy đâu ra chiếc khăn kẻ sọc quàng vào cổ tôi.
Tôi rùng mình: "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Sắp vào nhà rồi lại đi quàng khăn cho con..."
Mẹ vui vẻ rạo rực chỉnh chỉnh chiếc khăn: "Mẹ chỉ muốn con mặc cho đẹp."
"Mẹ xem con là manocanh à sao lại đẹp..." Tôi đang đùa với bà, chợt khựng lại.
Những trải nghiệm không mấy vui vẻ vừa qua đang thì thầm nói với tôi rằng năm phút nữa tôi sẽ lập tức gặp một cô gái độc thân tình cờ đến thăm nhà, dưới sự dẫn dắt ám chỉ của mẹ và cậu tôi, tôi sẽ phải nói chuyện với người phụ nữ này về cuộc sống của tôi trong ít nhất 30 phút, sau đó để lại thông tin liên lạc cho nhau, cuối cùng mấy ngày liên tiếp sống dưới kỳ vọng của mẹ tôi xem tôi có muốn tiến triển mối quan hệ cùng với cô gái đó hay không.
Tôi nhìn mẹ gần như tuyệt vọng: "Mẹ, có phải mẹ lại muốn giới thiệu cho con..."
"Đã đến đây rồi nói cái gì nữa?" Mẹ chẳng hề để ý đẩy tôi "Đi lên xem thử, cậu con nói lần này điều kiện của cô gái rất khá."
"Mẹ, mẹ làm gì..." Tôi đang định quay đầu lại, lúc này, giọng nói của cậu đột nhiên vang lên trên đầu chúng tôi: "Ôi, Phục Cận, con đến rồi, mau lên đi.
Chúng ta đợi cháu lâu lắm rồi."
Mẹ tôi cao giọng trả lời, kéo tôi đi, nháy mắt cảnh cáo lúc cậu tôi không để ý: "Con đang làm gì vậy, con nghĩ con còn nhỏ à? Nhanh lên, coi như đi chúc Tết."
Tôi không nói gì, ủ rũ lên lầu với mẹ, trong bụng một cục tức nhưng không dám xả.
Cậu tôi niềm nở chào tôi và mẹ vào cửa, tôi liếc nhìn giá giày có một đôi ủng của một cô gái trẻ.
Cậu thấy tôi lưỡng lự một hồi, vội mở giọng tiếp đón: "Nhà có khách thì thôi.
Phục Cận, đến đây làm quen này.
Đây là Dương Hoán, từ Viện kiểm sát thành phố, họ hàng xa của mợ con."
Tôi nhủ thầm cái tên này không có nữ tính chút nào, nhưng lúc tôi nhìn lên, tôi thấy một người phụ nữ tóc uốn lọn to màu nâu hạt dẻ, nét mặt vô cùng thanh tú, giữa hai lông mày có một khí chất rất khảng khái anh hùng, một kết hợp hoàn hảo với cái tên này.
Tôi và mẹ nhìn nhau, thấy vẻ tự mãn hiện tràn trề trên khuôn mặt mẹ.
Tôi bị cậu mợ kéo đến ngồi bên cạnh cô Dương Hoán, tôi nhìn cô ấy thật kỹ, cảm thấy rất quen thuộc.
Tôi không nén được hỏi: "Cô Dương, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?"
Không ngờ, cô ấy cười khinh khỉnh: "Anh Cao, bắt chuyện như thế này bây giờ lỗi thời rồi."
Tôi sôi máu: Mẹ nó ai bắt chuyện đâu? Cô nghĩ mình là ai vậy, nửa ngón tay của Đường Duệ cũng không thể so sánh được.
Mà mợ tôi lại cười xởi lởi: "Chuyện này có gì lạ đâu, Giả Bảo Ngọc lần đầu gặp Lâm Đại Ngọc, cũng nghĩ là đã từng gặp ở đâu mà..."
Mẹ tôi hùa theo cười nói: "Giả Bảo Ngọc là duyên phận tu luyện kiếp trước, làm sao mà so đây?"
Tôi nổi hết da gà, nhìn trộm Dương Hoán, thấy cô ấy rất lễ phép cười theo, có vẻ như đã giành được sự ưu ái của mẹ tôi.
Nhưng tôi cảm thấy nụ cười của cô ấy vô cùng lạnh lùng, giống như đang bắn ra một núi băng.
Tôi chết lặng trong lòng, lén lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cầu cứu đến Hình Qua Vũ, bảo trong 10 phút nữa phải gọi điện thoại cho tôi, bịa ra một lý do nào đó, thiên tai hay nhân họa gì cũng được, miễn là cứu tôi khỏi nơi khủng khiếp này.
"Tiểu Dương ở Viện kiểm sát làm trong bộ phận nào? Ồ, Ban Công tố? Ồ, trừng phạt cái ác bảo vệ cái thiện nha, giỏi quá." Mẹ tự mình nói chuyện với Dương Hoán, khuôn mặt gần như cười tươi thành đóa hoa, lúc thì khen đẹp gái, lúc