Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Vừa ngẩng đầu tôi ngay lập tức nhìn thấy mẹ mặc áo thun đồng phục đứng trước mặt tôi và Dương Hoán, tư thế giống như đang bắt gian tại trận.
Tôi xấu hổ, tôi không biết phải giải thích thế nào với mẹ, có Dương Hoán ở đây cũng không tiện nói thẳng, đành phải giả ngu, "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
"Đội trống người cao tuổi của mẹ hôm nay biểu diễn xong đến đây định ăn liên hoan." Mẹ nói xong quay sang nhìn Dương Hoán với một biểu hiện phức tạp.
"Hai con đến đây ăn tối à?"
"Dạ...!" Tôi cẩn thận chọn từ, "Hôm nay con có nhờ Dương Hoán làm giúp con một việc, nên đãi cô ấy bữa tối để cảm ơn."
"Thế à." Mẹ gật đầu cười, vẻ mặt không biết đang vui hay tức giận.
Bà đứng đây trao đổi với chúng tôi vài câu rồi lại trở về đội trống eo người già, trước khi đi còn cười bảo tôi ăn cơm xong đợi đưa bà về.
Tôi biết tính tình của mẹ tôi, biết rằng một lát nữa sẽ gặng hỏi, nhưng lúc này, thái độ của mẹ tôi đối với Đường Duệ vẫn chưa rõ ràng, lại đụng phải tôi và Dương Hoán đang ăn tối, tôi cũng không tưởng tượng được phản ứng của mẹ tôi sẽ như thế nào.
Sau khi tôi ăn tối với Dương Hoán với một tâm trạng đầy lo âu thấp thỏm, Dương Hoán ra về trước.
Tôi phì phèo điếu thuốc bên ngoài tiệm ramen đợi mẹ đi ra, trong lòng chợt chán nản, nghĩ mình ba mươi mấy rồi.
Sao chuyện tình cảm của lại phải phụ thuộc vào sắc mặt của mẹ.
Hút hết một điếu thuốc, tôi cũng tưởng tượng ra vô số khả năng cho của cuộc đối thoại chốc nữa của mẹ với tôi, cuối cùng tôi quyết tâm, hôm nay bằng giá nào cũng phải làm rõ, đỡ phải giấu diếm khó chịu như vậy.
Tôi hút đến điếu thứ tư mẹ tôi cuối cùng cũng đi ra với nhóm đồng đội, nhìn quanh thấy chiếc xe của tôi, mẹ bước nhanh đến lầm bầm nói: "Ủa, con đợi thật đấy à?"
Tôi cười khổ: " Mẹ, mẹ bảo con đợi mà."
Mẹ tôi liếc tôi một cái sắc lẻm: "Mẹ tưởng con sẽ đưa Tiểu Dương về nhà trước.
"
Tôi đột nhiên vui vẻ, khẽ nói: "Cô ấy có xe."
"À, vậy ý con là sẽ cho con bé đi nhờ nếu không có xe à?" Mẹ vừa lên xe vừa cằn nhằn.
Tôi còn chưa cắm chìa khóa, mẹ quay mặt về phía tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Phục Cận, hôm nay mẹ có chuyện muốn nói với con, con khoan lái xe đi đã."
"Vâng." Tôi khựng lại động tác tay, "Mẹ cứ hỏi đi."
"Được, mẹ hỏi con, chuyện giữa con và Đường Duệ như thế nào rồi? "
"Em ấy với con rất tốt, thực sự." Tôi giả ngu.
"Rất tốt?" Mẹ hơi tăng âm lượng, "Tại sao mẹ không thấy như thế? Gần đây con dọn ra khỏi nhà nó rồi đúng không? Còn nữa, hôm nay con đi ăn với Tiểu Dương là sao, đã xảy ra chuyện gì? "
Tôi nhịn cười: "Chuyện đó mẹ đừng nghĩ nhiều.
Cháu trai của Đường Duệ đến đây học, ở lại nhà em ấy nên con phải chuyển ra ngoài.
Chuyện xảy ra hôm nay cũng là do cháu của Đường Duệ, nó đánh nhau với người ta bị đưa đến đồn cảnh sát, con tìm người quen không thấy ai nên ngờ Dương Hoán giúp bảo lãnh nó ra."
"Thật không? "Mẹ nghi ngờ hỏi.
"Sao lại giả được ạ." Tôi cười nói, "Mẹ, Đường Duệ trong lòng con là thế nào đâu phải mẹ không biết.
"
Mẹ mím môi, im lặng một lúc rồi cuối cùng nói: "Phục Cận, con phải biết rằng tất cả những gì mẹ lo lắng là vì lợi ích của con." Bà thở dài, "Trước đây mẹ phản đối con không phải để làm con buồn, mà là cảm thấy con đường con chọn quá khó khăn, lại sợ con khổ."
"Con biết, mẹ, con biết." Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay bà.
"Ngày Hoàng Tân uy hiếp con, mẹ thật sự đã nghĩ con sẽ tự sát...!Lúc Đường Duệ đưa dao cho con, tim mẹ như ngừng đập rồi, mẹ không dám nhìn con một chút nào.
Nhưng thằng bé biết, nó biết con sẽ không chết, con sẽ không rời bỏ nó.
Vẻ mặt nó nhìn con lúc đó...!Ais, con nên nhớ kỹ lúc đó...!" Mẹ thở dài, "Mẹ già rồi, không lo được chuyện của hai đứa nữa.
Bây giờ