5
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Sau cuộc hỗn loạn khủng khiếp trong công ty vào năm 2001, tôi dường như mở ra mùa xuân thứ hai của cuộc đời mình.
Tôi chưa bao giờ nhận ra rằng tôi và Đường Duệ có thể hòa hợp với nhau đến vậy; trước vụ kiện này, tôi luôn cẩn thận giữ khoảng cách giữa tôi và em vì thân phận đặc thù của mình, nhưng bây giờ tôi có một lý do công việc đường đường chính chính liên kết chúng tôi với nhau một lần nữa.
Khoảng thời gian đó, tôi trở thành một gã học giả không mệt mỏi về kiến thức pháp luật; trong công ty, tôi không mệt mỏi nhấn mạnh tầm quan trọng của các khái niệm pháp lý đối với hoạt động của công ty, long trọng sửa đổi các điều khoản liên kết của công ty rồi yêu cầu Đường Duệ xem lại mọi hợp đồng thỏa thuận chúng tôi đã ký kết.
Cuối cùng, Đường Duệ bị tôi cuốn lấy mãi không có cách nào, lại bị tôi lừa phỉnh, dùng rất nhiều tiền mời về công ty làm cố vấn pháp luật.
Ngày Đường Duệ nhậm chức, bất chấp sự phản đối của cấp phó, tôi đặt một nhà hàng đắt nhất thành phố để chào mừng em.
Sau khi Đường Duệ đã gia nhập công ty trên danh nghĩa, tôi ngang nhiên sử dụng đặc quyền, trong vòng nửa năm, tôi đã mua cho em một chiếc xe mới, tuy đăng ký dưới tên công ty nhưng về cơ bản đó là xe riêng của Đường Duệ.
Chưa đầy nửa năm sau, tôi chuyển nhượng một căn nhà riêng tôi đứng tên cho Đường Duệ dưới danh nghĩa chia cổ tức cuối năm, khi biết tin, mấy vị phó giám đốc công ty ghen tị đến líu lưỡi.
Đương nhiên, Đường Duệ không ngốc đến mức thoải mái nhận những món quà khó đoán của tôi, nhưng tôi luôn có thể tìm ra những do thích hợp để thưởng cho em thật nhiều.
Ví dụ, khi đã có một vài kiến thức pháp lý cơ bản lúc đó, tôi thường cố tình làm một hợp đồng có cả tá sơ hở rồi giao cho em sửa đổi, để em cảm thấy rằng mình thực sự đã tiết kiệm được rất nhiều thiệt hại kinh tế cho công ty, do đó những món quà xa hoa không có lý do gì cũng trở thành một điều tất nhiên.
Cũng may lúc đó tôi giàu có quyền thế, liên tục thay đổi quà cáp khiến Đường Duệ vui vẻ cả ngày cũng không ảnh hưởng đến của cải căn cơ.
Mặc dù tôi hầu như chỉ nói chuyện công việc với em vào thời điểm đó, nhưng tôi cảm thấy có cơ hội để sớm chiều ở chung với em thế này là đủ.
Tôi nhớ quan niệm đạo đức của tôi khi đó rất mong manh, lúc đó tôi chỉ biết rằng tôi tốt với Đường Duệ, âm thầm yêu em và cưng chiều em, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tương lai chúng tôi sẽ ra sao, lại càng không nghĩ đến tương lai của tôi và Cổ Linh sẽ ra sao.
Và cái chết của Cổ Linh chắc chắn là một bước ngoặt khác trong cuộc đời tôi.
Hôn nhân giữa tôi và Cổ Linh không thể nói có bao nhiêu mỹ mãn, nhưng ít nhất cô ấy đã cho tôi một gia đình trọn vẹn.
Có đôi khi tôi chợt cảm rất may mắn khi những năm đồng giường cộng chẩm với Cổ Linh đó là thời kỳ tôi dốc sức làm việc chăm chỉ cho sự nghiệp, khiến tôi có nhiều lý do để đi sớm và về khuya hơn.
Thỉnh thoảng khi tôi ở nhà, tôi sẽ cùng gia đình đi du lịch vì Nguyên Nguyên, điều này làm mối quan hệ giữa tôi và Nguyên Nguyên trở nên thân thiết hơn, nó cũng tạo ra ảo tưởng về một gia đình hòa thuận trong mắt người ngoài.
Nhưng tình cảm thực sự giữa Cổ Linh và tôi lại loãng nhạt đến đáng sợ
Có một lần sau khi tôi và Cổ Linh ở cùng nhau, cô ấy khỏa thân châm thuốc từ từ, khuôn mặt chìm trong khói thuốc, giọng điệu vô cùng buồn bã: "Đã bao lâu chúng ta không làm chuyện này rồi nhỉ? Cũng được một tháng phải không?"
"Gần đây anh bận mà?"Tôi nghiêng người cuộn trong chăn, bất động.
"Tình hình công ty thế nào, Đường Duệ công tác rất tốt, đúng không?" Cô ấy hỏi tôi.
Tim tôi chợt thắt lại, tôi từ tốn nói: "Đúng vậy, cậu ấy giúp anh rất nhiều.
Ngày mốt cậu ấy đến Trùng Khánh ký hợp đồng với anh, công ty ở đó rất chặt, để xem cậu ấy còn chỗ nào chỉnh sửa không."
Cổ Linh mỉm cười: "Không thành vấn đề, anh ấy luôn thông minh.
"
Tôi quay lưng về phía cô ấy, nghĩ đến dáng vẻ gầy gò mà nghiêm túc của Đường Duệ, vùi mặt vào giường không tiếng động nở nụ cười.
Cổ Linh đột nhiên cúi xuống khẽ nói vào tai tôi: "Phục Cận, anh biết không, em đã từng yêu anh ấy rất nhiều."
Tôi giật mình quay đầu lại nhìn vào mắt Cổ Linh, thấy cô ấy cười ảo não: "Nhưng bây giờ, anh phải nhớ rằng em yêu anh nhiều như yêu anh ấy." Bỏ qua cái nhìn ngạc nhiên của tôi, cô ấy vươn tay tắt ngọn đèn đầu giường.
"Gần mười hai giờ rồi, đi ngủ đi."
Cho đến tận khuya hôm đó, tôi và Cổ Linh đều trằn trọc trên giường, lúc đó tôi có linh cảm mơ hồ, tôi cảm thấy rằng Cổ Linh biết tôi đang nghĩ gì về Đường Duệ.
Cho đến gần rạng sáng, Cổ Linh đột nhiên lên tiếng:"Anh vẫn còn thức đấy à?...!Hay là chúng ta nói về Đường Duệ đi."
Tôi lặng lẽ nằm bên cạnh cô ấy, sự im lặng giữa hai chúng tôi kéo dài một lúc lâu, cuối cùng tôi nói: "Em đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau đi ngủ đi."
Cổ Linh từ từ quay lại, ôm chầm lấy tôi từ phía sau, giọng cô ấy nức nở đến không thể nghe được: "Phục Cận, em không biết tại sao lúc đó lại đồng ý cưới anh nữa, em thực sự không biết...!"
Mùa hè năm 2004, Cổ Linh đột nhiên đổ bệnh.
Ban đầu có vẻ giống như cảm lạnh đổi mùa, khoảng thời gian đó, Cổ Linh liên tục kêu đau đầu chóng mặt, sau đó lại cảm thấy buồn nôn rồi nôn mửa.
Mẹ tôi vui mừng đoán xem Cổ Linh có mang thai hay không, phỏng đoán này khiến tôi cảm thấy rất phức tạp trong một thời gian, lúc đó mẹ tôi hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của tôi, cứ muốn đưa Cổ Linh đến bệnh viện để thử thai.
Sau đó, vì Cổ