Khi Tam Giác Vàng Nhà Gryffindor Trọng Sinh

Chương 45


trước sau


" Người không hiểu được sự im lặng của bạn , chắc gì đã hiểu được lời nói của bạn..."

~o0o~

Sắc mặt điềm tĩnh không đổi nhưng bàn tay đang run rẩy đã tố cáo cậu . Lúc này Harry như một đứa trẻ chịu những tổn thương quá nhiều.Đứa trẻ với điều ước được ba mẹ ở bên cạnh mãi mãi không thành hiện thực.Ron chợt nhớ ra , mai là sinh nhật cậu và cũng là ngày giỗ của cha mẹ cậu.

" Hắn đã thú tội với tớ " - Harry tiếp tục - " Hắn nói hắn như ăn phải trái cấm , làm những điều sai trái. Lucas nói rằng hắn không hối hận . "

"...."

" Ha ~ " - Cậu bật cười mỉa mai - " Phải rồi , người nên hối hận phải là tớ .Đã quá tin người "


 Dù cho đã thấy được mặt tối của xã hội nhưng đứng trước người cũng gặp hoàn cảnh mà mình từng gặp phải , lại nhịn không được ra tay giúp đỡ . Đứa trẻ tốt bụng luôn phải chịu nhiều thiệt thòi mà nó không đáng có . Nhưng , quá ngoan ngoãn và hiểu chuyện không làm cho cuộc sống của bạn dễ dàng hơn , mà làm cho cuộc sống của người khác dễ dàng hơn .

   Harry cảm thấy cằm đau điếng. Ron áp chặt đầu cậu , ép phải nhìn vào mình . Ánh mắt kiên định chiếu thẳng vào đôi mắt xanh lục tràn đầy tiêu cực .

" Nghe đây Harry , cậu không hề có lỗi.Dù cho cậu không giết con quỷ đó thì nó cũng sẽ không tha cho tên khốn Lucas  .Và cái chết của cha mẹ cậu không phải do cậu. Là họ quá yêu thương cậu , và giờ đây cậu đang cảm thấy tự ti trước tình yêu thương đó sao." - Ron nới lỏng tay , giọng điệu có phần gay gắt

" Không .... Mình không " - Harry vội lắc đầu .

" Đứng dậy đi Harry . Cậu không thể vì một kẻ không ra gì mà tự làm khổ mình "

  Có những người khi bị phản bội , họ sẽ tức giận , sẽ phẫn uất . Cũng có những người sẽ khóc , sẽ tổn thương , trách cứ . Hoặc tồi tệ hơn là những người cảm thấy bản mình mới là kẻ có lỗi . Dù họ biết đó không phải lỗi của họ nhưng trong tâm trí vẫn không ngừng rủa xả mình . Thật đáng thương làm sao .

Sau đó , mọi người thấy Harry ra khỏi phòng .Trông cậu tiền tụy hơn trước.Dáng vẻ như vừa trút bỏ gánh nặng . Chàng thiếu niên từng khước bỏ ánh mặt trời vì cho rằng mình không xứng , nay đã dũng cảm đón nhận nó .  Mione không kìm được lo lắng , ôm chặt cậu khóc nức nở.Trong mắt cô , Harry của họ luôn chịu thiệt thòi , luôn dễ tổn thương. Cậu xoa lưng trấn an cô bạn.

" Khóc nhiêu đó đủ rồi Mione.Việc chúng ta cần làm bây giờ là đem đứa trẻ này ném cho cha Slytherin ngay lập tức .Cha nhất định sẽ đưa ra những hình phạt tàn khốc nhất "

Mione bật cười trước câu đùa của Ron .Harry không cười nổi vì cậu biết đây là sự thật sắp diễn ra khi cậu đến gặp cha Slytherin. Đứng nhìn người thương mình đang nô đùa , Draco chỉ mỉm cười nhẹ nhõm .  Cuối cùng thì em của tôi cũng đã mỉm cười rồi .

Mấy Tháng Sau


  Mọi thứ

đi vào đúng quỹ đạo của nó.Ánh nắng ấm áp bao bọc lấy Hogwarts thân thương.Harry mệt mỏi ra khỏi giường.Tom cùng Draco phải đi dự tiệc quý tộc ở Pháp từ hai ngày trước.Giáo sư Severus cùng Cedric làm nhiệm vụ hiệu trưởng giao. Cổ họng đau âm ỉ , một cảm xúc lạ nơi đáy họng . Cậu chạy vội vào nhà vệ sinh , nôn ra hết sự khó chịu . 

  Vị đắng chát xen lẫn chút mùi quen thuộc . Đến khi nôn xong , màu sắc đỏ chói đã hiện rõ trên bồn rửa tay . Harry bình tĩnh xối nước rửa sạch thành bồn . Xong xuôi , cậu ngắm nhìn căn phòng một lượt , lẩm nhẩm tính ngày .

" Sắp đến rồi "

cốc cốc cốc

" Harry , nhanh lên . Chúng ta sẽ trễ bữa sáng mất " - Ron gõ cửa bên ngoài 

" Mình biết rồi " - cố điều chỉnh âm giọng khàn của mình

 Cậu mặc một cái áo len rộng , bên trong là áo sơ mi trắng và quần tây . Làm một vài bùa chú tân trang lại sắc mặt . Khi ngắm mình trong gương trong như mình thường , Harry mới mở cửa . Ron và Mione đã đứng chờ sẵn . Cậu tinh ý phát hiện ra đáy mắt cậu bạn có chút đỏ . 

" Cậu sao thế " - Harry

" Không có , chỉ là mình ngủ muộn nên mới bị vậy " - Ron xua tay , kéo hai người đến Đại Sảnh

 Bình thường Ron rất thích ăn gà rán , mỗi bữa đều sẽ ít nhiều đụng tới nó . Nhưng hôm nay cậu chàng chị lấy một dĩa súp để ăn . Mione và Harry cũng không ngoại lệ , cả hai chọn vài món nước đạm bạc . Không khí quanh ba người như giảm xuống , mọi người không dám tới gần .

khục khục khục


  Ron ho vài tiếng , âm thanh như cố nén cho nhỏ lại . Harry thấy bạn mình khổ sở , không cam lòng liền đưa ly nước lọc . Cậu chàng không chần chừ uống hết . Mione không còn đọc sách nữa , cô chầm chậm ăn sáng , dường như mệt mỏi tới nỗi lười nói chuyện .

" Nhắc mới nhớ Pansy và Blaise đâu " - Harry 

" Hai người họ cũng phải đi dự tiệc ở Pháp rồi . Về cùng ngày với Draco " - Ron hơi khàn giọng

Cậu muốn hỏi thêm nhưng cảm giác buồn nôn lại ập đến , cậu gắng gượng nói vài câu rồi chạy đi , bỏ mặc hai người bạn ở lại . Ron và Mione không ý kiến gì vì cả hai cũng chạy biến mất sau đó . Harry sau một hồi nôn oẹ lại cầm lọ thuốc . Một lần uống mấy viên mới giảm đi cơn đau trong người . Đến khi tất cả đã ổn cũng là lúc gục xuống .

 Trong một viễn cảnh , cả ba cùng nằm xuống sàn phòng ngủ , tự ôm lấy chính bản thân mình . Chịu đựng sự đau đớn không muốn ai biết . Cùng chịu nổi đau giống nhau nhưng bản thân lại không muốn nói ra . Chung quy vì sợ người kia đau lòng .

  Những người thay đổi bánh răng số mệnh sẽ bị nghiền nát bởi nó . Đến khi nhìn lại chỉ còn lại một mảnh nát vụn . 

~o~

" Đừng bao giờ dành cho người khác sự ưu tiên , trong khi họ chỉ coi bạn là sự lựa chọn"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện