Lại là Tiểu Lộc đây! Như đã hứa, bão chương Noel nà!!!!Lúc Chung Khải tỉnh dậy, Sử Nhã vẫn còn đang nằm bên cạnh hắn, thế nhưng hai tên nhóc kia không biết đã chạy đi đâu rồi.
Lâu lắm rồi Chung Khải không có một giấc ngủ ngon như vậy, hắn không nhịn được mà ôm Sử Nhã vào lòng nằm tiếp, không muốn dậy.Thế nhưng chỉ một lát sau, Sử Nhã cũng thức dậy theo.
Hai người lại ôm nhau nằm trong chốc lát rồi thức dậy làm vệ sinh cá nhân luôn.
Nhìn ánh nắng bên ngoài của sổ, bây giờ có lẽ là khoảng bảy giờ rưỡi, tám giờ.Đến lúc hai người đến nơi tập trung của đoàn xe, thì những người khác cũng đã ăn sáng được một lúc rồi.
Mọi người vừa thấy hai người, đều vui vẻ cười chào, không khí có vẻ rất hòa thuận.Lúc này Sử Nhã mới có thời gian cũng như tâm trạng mà đi quan sát đoàn xe của Chung Khải, nơi mà sau này gia đình cô sẽ dừng chân.Đoàn xe tổng cộng có khoảng hơn 500 người, thế nhưng trong số đó chỉ có hơn 100 người là đồng đội và người thân của đồng đội Chung Khải.
Còn lại thì là những người mà bọn họ tình cờ cứu trên đường hoặc là lâm thời gia nhập, giống như quả bóng tuyết, càng lăn càng lớn, đoàn xe càng đi càng có nhiều người.Như vậy cũng không xấu, mặc dù nhiều người thì lắm vấn đề, thế nhưng hệ số an toàn cũng như tiện lợi thì cao hơn rất nhiều.Hai người đang ăn thì hai tên nhóc của bọn họ không biết từ đâu chui ra, hào hứng nói với bọn họ là vừa mới đi săn về.
Anh một câu, em một câu, nói đến tận khi thời gian ăn sáng tập trung của đoàn xe kết thúc mới chịu ngơi nghỉ.Ăn xong, Chung Khải lại dẫn mẹ con Sử Nhã đi gặp mặt mấy người anh em thân thiết với hắn cũng như người nhà của bọn họ, sau đó thì chọn vài người cùng hắn vào thành phố thu dọn đồ đạc trong biệt thự của Sử Nhã.Bởi vì đoàn xe có rất nhiều miệng ăn, hơn nữa còn có một phần là người chỉ lâm thời đi theo đoàn xe của bọn họ thôi, không cống hiến mà cũng không góp vật tư.
Chung Khải cũng không phải nhà từ thiện, mà cũng không thể làm từ thiện, không thể cho bọn họ ăn không uống không, hoang cảnh của hắn không cho phép điều đó.Ngay cả khu vực ăn chung cũng chỉ mở ra đối với những người bình thường có góp vật tư với nhóm Chung Khải mà thôi, có gần một nửa người trong đoàn xe sẽ tự mình ăn riêng một mình hoặc cùng nhóm nhỏ của bọn họ.
Về vấn đề này, Chung Khải vẫn luôn thoải mái.
Dù sao cũng chỉ là có duyên tình cờ gộp lại đi chung một đoạn đường thôi, những người khi cũng không phải lính của hắn, quản nhiều như vậy làm gì.Vậy nên trong đoàn xe thường chia ra những nhóm nhỏ tự mình đi thu thập vật tư, sau đó chỉ cần đưa