Sử Nhã thấy thứ kia có thể tránh được cả kết giới của mình lẫn phần lớn vết cắt không gian của Chung Khải thì vô cùng bất ngờ.
Dù sao mấy thứ đó đều là vô hình, hơn nữa còn là tùy tâm sở dục của dị năng giả mà xuất hiện, chứ không hề có một quy luật nào cả.Chung Khải cau mày nói với mọi người:- Cẩn thận một chút, thứ kia có thể có dị năng liên quan đến không gian, dị năng của tôi đối với nó cũng bị hạn chế rất nhiều.
Nhã Nhã, anh đếm tới mười thì em hãy triệt tiêu kết giới đi nhé.
Chung Khải lại bắt đầu phân công cho những người khác, dựa vào thế mạnh của từng người mà sắp xếp.
Chẳng mấy chốc mà bọn họ đã thay đổi thành một đội hình mới.
Sau đó hắn mới bắt đầu đếm số.Trong không gian kín như thế này, Chung Khải rất khó để sử dụng dị năng lôi hệ của mình, nếu không cẩn thận tạo ra lửa, vậy thì có khả năng chôn sống mọi người trong biển lửa rồi, thế thì đúng là muốn chết.Dị năng của Sử Nhã thì dùng tốt đấy, thế nhưng nếu cứ để như vậy, thì thứ kia cũng sẽ không chịu xuất hiện, bọn họ sẽ mãi ở trong tình trạng giằng co như thế này thôi.
Vậy nên lấy lui làm tiến, tự phá kết giới để dẫn dụ thứ đó ra, phá hủy cục diện hiện tại.Lúc Chung Khải đếm tới mười thì Sử Nhã cũng cắn chặt môi hủy đi kết giới, chỉ sử dụng tinh thần lực để quan sát xung quanh thôi.
Nhóm tiên phong bọn họ gồm mười hai người, chủ yếu là mấy người trong đội của Chung Khải lúc trước.
Mà điều quan trọng nhất của quân nhân là gì, đó là nghe lệnh, mặc kệ cấp trên có ra lệnh như thế nào, thì bọn họ cũng phải nghe theo vô điều kiện.
Vậy nên bọn họ cũng không hề hỏi thêm câu gì, chỉ nhanh chóng di chuyển đến vị trí mới của mình.
Không thể không nói, những lúc thế này mà có đồng đội như vậy, quả thực là hết sức may mắn.Thứ kia thấy bọn họ triệt tiêu kết giới thì cũng không vội tấn công luôn.
Mà nó lại chỉ chạy xung quanh bọn họ, tạo ra những tiếng xé gió rùng rợn, có lẽ là muốn đánh vào tâm lí của bọn họ.Chung Khải nghiêng đầu nhìn lướt qua mấy người trong đội của mình, trầm giọng nói:- Đáng sợ quá!Những người khác như nhận được tín hiệu.
Gương mặt nghiêm túc cảnh giới bỗng chuyển thành vặn vẹo sợ hãi.
Có lẽ là bởi vì đang diễn, vậy nên biểu cảm trên mặt bọn họ rất kì quái, thay vì nói là sợ hãi, thì nó giống như là đau đớn hơn.Nếu không phải trường hợp không đúng, Sử Nhã thực sự là muốn cười ngất trên mặt đất rồi.
Thế nhưng, có vẻ như thứ kia cũng không có hiểu biết nhiều về vẻ mặt tâm trạng của con người.
Vậy nên khi nó vừa thấy bọn họ thay đổi sắc mặt, liền nhanh chóng từng bước áp sát.
Thu nhỏ lại khoảng cách giữa nó và bọn họ.
Theo khoảng cách rút ngắn, cơ