Đêm đã rất khuya.
Bốn phía chỉ có ánh đèn trắng nhợt nhạt, đám thú bông yên tĩnh, cùng với một cánh cửa không biết thông đến nơi nào.
Không ai cảm thấy thoải mái khi ở trong hoàn cảnh này quá lâu.
Thẩm Mặc đi tới hỏi Bạch Ấu Vi: “Em sao thế?”
Bạch Ấu Vi mím môi, giọng kiên trì: “Tôi không thoải mái, đẩy tôi quay về.”
“Vậy trở về thôi.” Thầy Thừa quan tâm sức khỏe của cô cũng nói, “Vi Vi đi theo chúng ta cả ngày, nên trở về lều nghỉ ngơi, nếu sợ có chỗ bỏ sót thì bảo Tiểu Đàm quay video hoặc chụp ảnh lại.”
Đàm Tiếu nghe được lời này, lấy di động từ túi quần, chụp ảnh bốn phía.
Khi anh ta chụp đến tấm kính hai bên cánh cửa, thần kinh thô xúc động một câu: “Ô oa, gương thật thần kỳ! Không chiếu tới tao ~ không chiếu tới tao ~”
Sắc mặt Bạch Ấu Vi lập tức khó coi, khẽ quát: “Cách thứ đó xa một chút!”
Đàm Tiếu ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô.
Đám học sinh với biểu cảm khác nhau cũng nhìn về phía Bạch Ấu Vi.
Loại cảm giác kỳ quái có phần mơ hồ, bởi vì Bạch Ấu Vi khác thường mà trở nên càng thêm rõ ràng……
Đàm Tiếu ngây người hai giây, thu hồi trò đùa nghịch ngợm, nhanh chóng chụp một lúc rồi trở về, chui rúc đằng sau Thẩm Mặc như là sợ chọc Bạch Ấu Vi bực bội.
Các học sinh khác cũng dùng di động vội vàng chụp mấy tấm, sau đó kết bạn quay về.
Không ai muốn ở lại đây lâu hơn.
Trên đường trở về, Bạch Ấu Vi luôn im lặng.
Thẩm Mặc hỏi cô: “Là vì gương à?”
Đầu tiên cô lắc đầu, một lát sau, không biết như thế nào lại gật gật đầu.
Thẩm Mặc thấp giọng nói: “Trước đây em nói, so với việc tìm được lối ra, điểm quan trọng nhất là tìm ra người, những con thú bông ban nãy có lẽ chính là “người” chúng ta muốn tìm. Bọn họ đi vào cánh cửa kia, sau đó biến thành thú bông —— nếu không tôi không cách nào giải thích tại sao có nhiều thú bông tụ tập quanh cánh cửa như thế.”
Bạch Ấu Vi cúi đầu suy tư, không nói một câu.
Âm lượng giọng Thẩm Mặc càng thấp, giống như tự lẩm bẩm: “Nếu cánh cửa không phải lối ra, như vậy lối ra nằm ở đâu?”
“Còn có một việc……” Bạch Ấu Vi nhắc nhở anh, “Chúng ta ở trong gương đi đâu.”
Ở trong một trò chơi không giải thích quy tắc, không có bất kỳ chi tiết là vô duyên vô cớ, thú bông trong gương khi thì có, khi thì không, chắc chắn có quy luật