Rầm!
Cơ thể nam sinh đổ trên mặt đất, không nhúc nhích.
Bốn phía yên tĩnh, mọi người lặng ngắt như tờ.
Tiếp theo là tiếng “lạch cạch”, bát mì trong tay Trần Huệ đánh rơi xuống đất. Cô không thể tin nổi nhìn bạn học nằm trên đất, có luồng khí lạnh từ gan bàn chân xông thẳng lên trên, lạnh đến mức cô bé run run!
“Lâm Tử Hàng.”
Cô bé nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lại gọi một tiếng.
“Lâm Tử Hàng……”.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Lâm Tử Hàng nằm trên mặt đất, đôi mắt mở to, thân thể lại bất động, biểu tình trên mặt cũng bất động.
Hốc mắt Trần Huệ đỏ ửng, “Lâm Tử Hàng, cậu đừng làm mình sợ…… Cậu nói đi……”
Các học sinh khác chậm rãi bao vây.
Đồ Đan phát hiện tình cảnh bên này, buông chén đũa chạy tới, thấy học sinh của mình nằm trên mặt đất, cô lắp bắp kinh hãi, theo bản năng duỗi tay đỡ ——
Nhưng khi vừa nâng cơ thể kia lên một nửa, tay Đồ Đan đột nhiên rụt lại giống như bị bỏng!
Nửa người trên của Lâm Tử Hàng mất đi điểm tựa, lại lần nữa đổ xuống, tính cả đầu cùng nhau đập xuống đất, lấy mắt thường có thể thấy được biên độ hơi hơi bắn lên, lại rơi xuống —— tạo nên âm thanh rơi xuống đất giống như cao su co dãn.
Cái này, những người khác cũng ý thức được không thích hợp……
Không ai dám nói chuyện.
Chẳng sợ trong lòng mơ hồ đoán được chuyện như thế nào, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể làm gì.
Bầu không khí yên tĩnh đầy áp lực đó luôn duy trì liên tục đến khi Thẩm Mặc trở về.
Anh thấy mọi người vây quanh một nam học sinh nằm trên mặt đất.
Trạng thái nam học sinh đó có chút quái dị, ngơ ngác, mơ hồ còn có tiếng hít thở mỏng manh, lại không cảm giác được nửa phần sức sống, hơn nữa mặt cậu ta…… Làn da cậu ta đang dần dần hiện ra cảm giác giống như nhựa.
Thẩm Mặc quét mắt về phía mọi người, hỏi: “Sao lại thế này?”
Không ai trả lời anh.
Trần Huệ bị âm thanh này làm bừng tỉnh, cô lấy lại tinh thần, nhìn đăm đăm về phía Bạch Ấu Vi trong lều ——
Đột nhiên cô bé nhào tới!
Thẩm Mặc duỗi tay cản.
Trần Huệ bị kéo bả vai, vồ vào khoảng không, đôi mắt đỏ bừng la hét với Bạch Ấu Vi: “Tại sao lại như vậy?! Tại sao?!!”
Bạch Ấu Vi nhíu mày nhìn cô: “Tôi không biết.”
Trần Huệ không chấp nhận đáp án này, khóc ròng nói: “Chị biết! Chắc chắn chị biết! Nếu không chị sẽ không bảo tôi gọi cậu ấy đến đây!”
“Tôi chỉ phát