Thẩm Mặc hỏi: “Không ăn cơm?”
Bạch Ấu Vi bĩu bĩu môi: “Đây là điểm tâm trước khi ăn cơm.”
Thẩm Mặc không muốn đi, nhíu mày nhìn hồ nước nơi xa: “Em muốn tôi đi làm món khai vị trước khi ăn cho bọn muỗi.”
“A ha ha ha ha ha!……” Đàm Tiếu đột nhiên cười phun, “Anh Mặc thật hài hước! Món khai vị cho muỗi ha ha ha ha cách……”
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Ấu Vi xị xuống, chống nạng xoay người, quay về lều. Không nói lời nào nhưng ý tứ thực rõ ràng: Cô không ăn.
Bà cô này rất kiêu ngạo, không chỉ không ăn đài sen, hơn nữa cơm tối cũng không ăn!
Thẩm Mặc thả bản đồ trong tay, nói với Đàm Tiếu: “Ban nãy cậu nói câu kia rất đúng.”
“A? Câu nào?” Đàm Tiếu trợn tròn mắt hỏi, “Câu rất hài hước á?”
Thẩm Mặc giơ tay không nhanh không chậm cởi áo trên, “Cậu nói, ở trong mê cung tốt hơn.”
Ở trong mê cung, cô không làm như thế.
“…… Aizz? Anh Mặc, anh đi đâu? Anh muốn đi làm mồi cho muỗi à?…… Cho em đi với, cho em đi với! Em đi sờ con cá!”
……
Nửa giờ sau.
Ăn cơm.
Bạch Ấu Vi ngồi bên cạnh đống lửa, trên đùi để một cái lá sen lớn, tâm tình vui sướng bóc đài sen ăn.
Hạt sen có vỏ ngoài màu xanh đậm, vỏ hạt sen đổ rào rào trên lá sen, tích thành một đống, sau đó cô run tay, hất cả đống vào đống lửa, ngọn lửa tỏa ra mùi cỏ thơm mát.
Liên tục ăn hai cái đài sen, Thẩm Mặc sợ cô lạnh bụng, không cho cô ăn nữa.
Anh bới một củ khoai lang đỏ đã nướng chín từ đống lửa, dùng cái chén sứ, bóc lớp vỏ ngoài đen kịt, lộ ra tầng màu cam mật ong, lại lấy một cái thìa nhỏ để cô đào ăn.
Khoai lang đỏ nóng hổi, bên trong mềm mại ngọt ngào, đào một miếng, thổi một xíu, lại nuốt vào, vừa mềm vừa ngọt, ăn ngon đến mức hàm răng dinh dính.
Thầy Thừa múc cho cô một bát chè đậu xanh, không thả đường phèn, mùi vị hơi nhạt, vừa vặn dùng để giải tỏa bớt vị ngọt của khoai nướng.
Bạch Ấu Vi hết ăn lại uống, không hiểu tại sao tự dưng cảm thấy mỹ mãn, cảm giác thật thoải mái.
Đàm Tiếu một bên gặm lạp xưởng, một bên cầm gậy gỗ chọc đống lửa, nói: “Mọi người có cảm thấy bây giờ chúng ta giống một đội không? Có phải giống như đi thỉnh