Sắc mặt Bạch Ấu Vi trắng bệch, cô lập tức nhìn Thẩm Mặc ở đằng trước.
Trong tay anh cầm một cái súng đồ chơi tinh xảo!
Bọn họ còn ở trên đường cao tốc, không biết xe đã dừng từ khi nào, bốn phía vắng lặng chỉ để dễ sót lại tiếng gió vù vù.
Ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng đều rất rõ ràng: Chuyện xảy ra khi nãy không phải là giấc mơ!
Thẩm Mặc không nói một lời xuống xe, xem xét tình huống các xe khác.
Ngoại trừ hai người bọn họ, những người còn lại tham gia trò chơi “Cuộc đua Rùa Thỏ” không một ai may mắn sống sót, toàn bộ biến thành búp bê ——
Không nói chuyện, không cơ hơi thở, da thịt dính keo hóa học bao lấy khớp xương hình cầu, đôi mắt biến thành viên pha lê ảm đạm không có linh hồn…… Những người này mất đi tất cả dấu hiệu của sinh mệnh.
Bạch Ấu Vi lẩm bẩm: “Thì ra là thế…… Trò chơi thất bại, biến thành búp bê; trò chơi thông quan, khen thưởng búp bê……”
Hóa ra là như thế này……
Cho nên thế giới mới trở thành cái dạng này……
Như đã xoá tan lớp sương mù, nếu mọi thứ đã rõ ràng thông suốt rồi thì vốn nên yên tâm mới phải, nhưng lại chỉ trông thấy một tương lai đen mịt mù mênh mông phía trước.
Nỗi sợ hãi vô hình tràn lên như thủy triều, nỗi lo lắng và run rẩy, còn có cả cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ và hưng phấn lạ kỳ ẩn giấu trong đó……
Bạch Ấu Vi im lặng cầm con thỏ bông, dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Sắc mặt Thẩm Mặc bình thản trở lại trong xe.
“Rời khỏi nơi này trước đã.”
“Ừm.”
……
Đường cao tốc thẳng tắp mà bằng phảng, giống như không có điểm cuối.
Trên quốc lộ trống rỗng chỉ có một chiếc xe phóng vun vút.
Bạch Ấu Vi ngồi ở trong xe, nhìn phong cảnh đơn điệu không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, biểu cảm hơi hoảng hốt.
Quá điên rồ……
Trò chơi, búp bê, khen thưởng…… Những nhận thức mới này đều khiến cô cảm thấy vô lý.
Nếu mỗi nơi có búp bê đều tồn tại một trò chơi, chẳng phải cả thành phố biến thành một phó bản trò chơi à?
Còn Dương Châu thì sao?
Dương Châu thật sự an toàn như lời mọi người đã nói sao?
Bạch Ấu Vi nghĩ đến đây, lấy điện thoại trong túi xách, phát hiện đã hoàn toàn mất tín hiệu.
Điện thoại không gọi được, internet cũng không có.
“Anh mau mở radio lên đi.” Bạch Ấu Vi như ý thức được cái gì đó.
Hình như Thẩm Mặc cũng phát hiện ra điều gì, vươn tay bật radio trên xe lên.
Radio vang lên âm thanh sột soạt.
Bạch Ấu Vi nhìn chằm chằm radio không chớp