Bị đèn pha sáng chói chiếu vào mắt vốn là một chuyện bực bội, lại không có một ai tức giận.
Mọi người vui mừng khôn xiết, sôi nổi chạy lên trước nói: “Các anh đã về rồi ?!”
“Người đi dò đường đã trở lại!”
“ Tốt quá rồi! Bọn họ đã trở lại rồi!”
Không khí tức khắc sống lại, bầu không khí u ám vừa rồi không cánh mà bay, giống như như chưa từng xảy ra bất cứ điều gì.
Một thanh niên trẻ tuổi huýt sáo cười nói: “Sao vậy? Chẳng lẽ các anh cho rằng chúng tôi chết hết rồi à?!”
“Mọi người đã rất lo lắng cho các anh đó! Ấy! Mà sao xe của các anh lại thay đổi vậy?”
“Xe đi được nửa đường thì hỏng, chiếc này tìm thấy ở trên đường, bằng không đã sớm về tới nơi! Còn các anh thì sao? Vì sao tất cả đều ở bên ngoài?”
“Trạm dừng chân cắt điện rồi!”
“Vậy thử đốt nến lên xem sao, hơn nữa siêu thị còn có không ít đèn pin.”
Tất cả mọi người đều bận rộn hẳn lên, trên mỗi khuôn mặt đều vô cùng phấn khởi và mừng rỡ, dường như chỉ cần có hi vọng, thì sẽ vô cùng nhiệt tình, dù cho mất điện cắt nước cũng chỉ là chuyện nhỏ, không có gì đáng sợ.
Chỉ trong chốc lát, phòng ăn của trạm dừng chân lại sáng lên những ngọn đèn dầu một lần nữa.
Mọi người tập trung thành một vòng tròn, vây quanh những thanh niên được đưa về, tha thiết chờ đợi bọn họ chia sẻ tin tức bên ngoài.
Trong đó, nổi bật nhất chính là người vừa xuống xe đã huýt sáo, mọi người gọi anh ta là “anh Tiếu”.
Vị “anh Tiếu” này mặc một chiếc áo thun vẽ xấu, quần bò rách, trên cánh tay có một hình xăm tiếng Anh mờ nhạt, mái tóc ngắn lôi thôi, hỗn loạn được nhuộm thành màu xám tro như tóc của bà ngoại, trên thùy tai còn có một chiếc khuyên tai lấp lánh tỏa sáng.
Nói anh ta nổi bật nhất, không phải bởi vì cách ăn mặc của hắn quá mức “lố lăng” , thực ra, mấy thanh niên còn lại “lố lăng” không kém.
Hình xăm thì cái nào cái nấy màu mè y như nhau, còn lỗ thủng trên quần thì cái trước còn rách te tua hơn cái sau.
Bạch Ấu Vi khắc sâu ấn tượng với những người này, thật sự bởi vì nụ cười của anh ta, quá, là, chói, mắt!
Lúc cô nói chuyện với Thẩm Mặc thường sẽ cười, những người khác trong trạm dừng chân nói chuyện cũng sẽ cười, nhưng mọi người đều cười một cách rất tế nhị, khiêm tốn, có phép tắt.
Dù gì thì bây giờ là tận thế đó! Làm gì có ai mà cười đến mức lộ hết cả hai hàm răng như cái đồ 250 (đồ ngốc) đâu chứ ?!
Cho dù có gặp được chuyện gì vui đi chăng nữa, ngẫm lại tương lai của bản thân mờ mịt, cũng nên có chút phiền muộn chứ?
Vị “anh Tiếu” này ước chừng là người đại diện của nhãn hiệu kem đánh răng, anh ta tươi cười tươi rói, diễn giải hành động vĩ đại của bản thân khi đi dò đường với một tình cảm dâng trào mãnh liệt .
“…….
Tôi vừa