“Trò chơi búp bê? Trò chơi búp bê gì?”
Đàm Tiếu rút chân ra khỏi đống bùn, vất vả đi về phía người đàn ông đeo mắt kính, “Tổng giám đốc Trương, anh nói vậy là có ý gì? Búp bê gì, lại còn trò chơi gì nữa? Tại sao tôi nghe không hiểu gì hết thế?”
Người đàn ông đeo mắt kính vô lực cúi đầu, cả người chìm trong khói mù, môi cứng đờ lúc đóng lúc mở: “Không cần tôi phải nói, anh sẽ hiểu ngay thôi…… Tôi cũng chỉ trải qua một lần, lần đó…… mười sáu người chúng tôi…… Cuối cùng chỉ có tôi còn sống……”
Đàm Tiếu ngơ ngẩn nhìn anh ta, lại gãi phần gáy, biểu cảm có chút mờ mịt.
Đột nhiên bị đưa vào một chỗ như vậy, giống như tiến vào sào huyệt của quái vật không biết tên, mọi người run bần bật, có người đã thấp giọng bật khóc.
Thẩm Mặc bế Bạch Ấu Vi từ trong bùn lên, nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện không có chỗ nào để cô vào, liếc mắt nhìn bốn phía, tất cả đều là bùn ướt, ngay cả nơi đặt chân sạch sẽ cũng không có.
Bạch Ấu Vi chỉ vào vỏ ốc đồng khổng lồ cách đó không xa, Thẩm Mặc bước từng bước một trong vũng bùn bế cô đi qua.
Không biết là bọn họ bị thu nhỏ, hay là ốc đồng biến dị, mỗi con ốc đồng ở đây đều to cỡ một cái tủ lạnh hai cánh! Nhưng mà họ đã từng trông thấy con thỏ to như chó săn, nay lại thấy ốc đồng như vậy, hình như cũng không quá khó tiếp nhận.
May mắn chỉ còn lại vỏ ốc, bên trong trống rỗng, nếu không chắc chắn sẽ trình diễn một bộ phim kinh dị.
Bạch Ấu Vi ngồi ở mặt nhô lên của vỏ ốc, cái váy dài dính đầy bùn, vừa dày vừa nặng, cô không thể không cố sức giữ cơ thể thăng bằng.
Vị trí bây giờ của bọn họ là một vũng bùn rất lớn, bốn phía đều là vách đá trơn ướt, càng lên cao càng hẹp, đến phần trung tâm là đỉnh chóp, chỉ có một cái lỗ thủng nho nhỏ hình tròn, trông như một cái giếng được xây thẳng lên cao.
Những tia nắng từ lỗ thủng lọt xuống dưới, khiến trong huyệt động sáng lên, còn phần xung quanh thì tối tăm, càng xa lỗ thủng càng tối, đến phần rìa đã gần như đen kịt.
Đơn giản mà nói, nơi này giống như một không gian hình nón phủ kín bùn đất.
Thẩm Mặc sắp xếp chỗ cho Bạch Ấu Vi xong, nâng thầy Thừa cách đó không xa lên.
Bọn họ ngồi trên cùng một chiếc xe do đó vị trí rơi xuống khá gần nhau.
Đáng thương cho ông cụ hơn sáu mươi, sắc mặt trắng bệch, người dính đầy bùn, chân cẳng ngâm trong nước bùn khiến đầu gối không ngăn được run run.
Thẩm Mặc đỡ thầy Thừa lên một cái vỏ ốc khác, lại lần nữa nhìn quanh mình