Chuyện đạo cụ, nói một, hai câu không rõ, Thẩm Mặc không có tâm tình giải thích với Đàm Tiếu.
Có điều việc này xác thật làm người ta nén giận, chuyện vốn đã sắp xếp xong, bị một phát súng này làm đảo lộn cả.
Con người Thẩm Mặc, bất luận là bởi vì nghề nghiệp hay là tính cách, anh là có chút chủ nghĩa anh hùng, tình nguyện làm việc tốt, ý thức trách nhiệm rất mạnh, chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh lớn hơn người thường.
Nhưng điều này không tỏ vẻ anh “Thánh mẫu”, hoặc là không thể trông thấy người chết.
Hoàn toàn tương phản, anh đã từng lên chiến trường, chẳng sợ chết hàng ngàn hàng vạn người anh cũng có thể mặt không đổi sắc.
Anh biết rõ sinh tử tàn khốc!
Nhưng anh không thể chịu đựng là loại hy sinh không hề có ý nghĩa này!
Anh quả thực không thể hiểu được!
Những người đó vốn dĩ có đầy đủ thời gian để ẩn thân, lại bởi vì một tiếng súng nổ, tất cả đều mất khống chế chạy như điên ở trong bùn, đến nỗi lưu lạc thành đồ ăn của ếch xanh!
Bọn họ bị chết không hề có giá trị, không hề có ý nghĩa! Giống như một trò đùa thấp hèn nhất!
Sinh mệnh không nên như thế.
Một trò chơi thú bông trống rỗng xuất hiện, đã làm thế giới trở nên hoang đường như thế, chẳng lẽ còn chê chưa đủ ư?
Thẩm Mặc rất muốn xách Trương Hoa lên để hỏi một câu, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
Ốc đồng trải rộng khắp huyệt động, không phân rõ anh ta trốn ở nơi nào, cho dù tìm được anh ta, cũng không thay đổi được sự thật thương vong thảm trọng.
Huống chi quả cầu vàng tùy thời sẽ xuất hiện, không biết tình hình vòng kế tiếp sẽ như thế nào.
Thẩm Mặc mặt trầm như nước trở lại bên người Bạch Ấu Vi, dựa vào vỏ ốc không lên tiếng.
Bạch Ấu Vi đánh giá biểu cảm của anh, chậm rãi nói: “Giả thiết Trương Hoa trải qua trò chơi giống như chúng ta, như vậy trong tay đạo cụ anh ta hẳn là cũng giống nhau.
Một khi nổ súng, lấy người cầm súng là trung tâm, trong vòng mười mét người sẽ chạy đi với tốc độ cao nhất, hiệu quả ảnh hưởng bởi khoảng cách xa gần, nhân tố hoàn cảnh, ý chí cá nhân mạnh yếu.
Nơi này là một cái huyệt động phong bế, dễ dàng tạo thành tiếng vang, cho nên, cho dù là người bên ngoài khoảng cách mười mét, cũng chịu lan đến.”
Tạm dừng trong chốc lát, cô lại khích lệ anh: “Ý chí của anh không tồi, mới chạy hai bước đã ngừng.”
Giọng cô rất nhẹ, mơ hồ lộ ra thân cận và trấn an.
Thẩm Mặc rũ mắt liếc nhìn cô một cái, trong lòng không hiểu sao thấy khác thường.
Cảm thấy cô giống như có chút…… Bình tĩnh quá mức?
Anh biết tính cách Bạch Ấu Vi khác