Ếch xanh xuống sân khấu trước tiên, quả cầu vàng không xuất hiện.
Thừa Úy Tài không biết mỏi mệt liệt kê tiếp một công thức, trong miệng lẩm bẩm: “Ban đầu góc độ ước chừng 45 độ, sau khi va chạm bắn ngược đến vách đá, nơi này ước chừng……120 độ, bắn ra phía dưới bên phải, 60 độ…… Không, không đúng, góc khúc xạ và góc phản xạ sẽ hình thành một tam giác cân, như vậy mới có thể phán đoán ra lộ tuyến quả cầu bắn ngược về sau…… Không đúng, cũng không đúng, tình huống này áp dụng với mặt bằng hình chữ nhật, nhưng hiện tại là hình nón, công thức tính thể tích hình nón là cái gì……”
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trán chảy xuống, tay phải giơ lên luôn run run, sắc mặt thầy Thừa càng ngày càng tái nhợt.
Trong lòng ông bỗng nhiên hận chính mình, vì sao ông lại là giáo viên ngữ văn chứ?
Nếu ông là giáo viên toán học, chưa biết chừng giờ phút này suy nghĩ có thể giải được đề, cứu được bản thân, cũng cứu được mọi người bị mắc kẹt ở chỗ này!
Giáo viên ngữ văn không hề kém giáo viên toán học, nhưng cố tình! Cố tình vào thời điểm này ……
Lạch cạch.
Trong tay thoát lực, bút máy rơi vào trong bùn.
Ông lập tức xoay người đi nhặt.
“Đừng tính nữa.
” Thẩm Mặc lạnh nhạt lên tiếng, “Số lần quả cầu vàng mỗi lần bắn ngược vượt qua sáu mươi lần, nếu muốn thông qua suy tính mỗi lần hành động để tìm ra điểm rơi, yêu cầu tính toán rất phức tạp, nơi này không có máy tính, không có giấy bút, cũng không có đủ thời gian, không tính ra.
”
Huống chi Thừa Úy Tài chỉ là một giáo viên ngữ văn, không am hiểu số học.
Lời này Thẩm Mặc chưa nói ra miệng, nhưng trong lòng mỗi người ở đây đều rõ ràng.
“Vòng tiếp theo, chúng ta sẽ gϊếŧ ếch xanh.
” Thẩm Mặc nắm con dao nhỏ, lưỡi dao chậm rãi cọ xát ở vỏ ốc, “Muốn hỗ trợ, kế tiếp sẵn sàng chuẩn bị.
”
Giọng nói rơi xuống, thần sắc mọi người khác nhau.
Đàm Tiếu mặt ủ mày ê, dường như đang suy tư bản thân mình bàn tay trần giúp đỡ như thế nào.
Vẻ mặt thầy Thừa suy sụp, lâm vào tự trách sâu đậm.
Sắc mặt anh Huy và Hầu Tử tối tăm, không muốn là địch với ếch xanh to lớn, rồi lại không cam lòng ngồi chờ chết.
Có ý tứ chính là, Trương Hoa từ vỏ ốc đi ra, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm anh Huy và Hầu Tử.
Còn Bạch Ấu Vi……
Bạch Ấu Vi cũng đang nhìn Anh Huy và Hầu Tử.
Thẩm Mặc thu hết biểu tình những người này vào đáy mắt, một cổ khó chịu khó có thể miêu tả táo nổi lên từ đáy lòng, anh áp xuống cảm xúc, giọng điệu như thường hỏi Bạch Ấu Vi: “Đang xem cái gì?”
Bạch Ấu Vi hoàn hồn, ngẩng đầu, “À, không thấy cái gì.
”
Ngừng vài giây, thấy Thẩm Mặc vẫn nhìn chằm chằm mình như