“Trò chơi trước mặt thất bại, tồn tại năm người chơi, hiện tại tiến vào vòng ‘ếch xanh quả cầu vàng’ thứ chín, xin các vị người chơi chuẩn bị sẵn sàng, một phút đồng hồ đếm ngược bắt đầu, 59, 58…………”
Tất cả mọi người nhìn Bạch Ấu Vi.
Dưới áp lực ánh mắt của mọi người, Bạch Ấu Vi ngẩng đầu lên, cô vừa không chột dạ, cũng không hổ thẹn, bằng phẳng trong giọng điệu mang theo vài phần ngạo nghễ, nói: “Để con ốc bên cạnh thầy Thừa đảo lại tại chỗ.”
Đàm Tiếu ngẩn người, “…… Chỉ, đơn giản như vậy?”
“Đúng vậy, quá đơn giản.” Bạch Ấu Vi châm chọc liếc cậu một cái, “Từ một trăm sáu mươi ba con ốc đồng tính toán ra trong quỹ đạo vận hành hình cầu điểm chắc chắn phải đi qua, đơn giản như vậy làm sao các người không tính được?”
Đàm Tiếu xấu hổ kéo kéo khóe miệng.
Cái gì quỹ đạo, cái gì điểm phải đi qua nhất định, cậu chỉ cảm thấy khó hiểu a.
Còn thầy Thừa bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế! Số lần quả cầu bắn ngược số lần quá nhiều, cho nên nếu tính toán điểm rơi thì số lượng quá nhiều, nhưng có thể tính toán ra điểm nhất định phải đi qua!”
Đàm Tiếu kích động: “Ông già! Ông biết tính không?”
Thừa Úy Tài che miệng: “Khụ, tôi dạy môn ngữ văn……”
Đàm Tiếu: “……”
Hầu Tử đi đến trước mặt ốc đồng, trên mặt vẫn treo nụ cười mất tự nhiên kia, đôi mắt sáng dọa người.
“Chúng ta thử xem đi.” Gã gấp không chờ nổi duỗi tay bắt lấy ốc đồng.
Đàm Tiếu do dự một lát, cũng vẻ mặt táo bón qua giúp.
Muốn đẩy ốc đồng chôn trong nước bùn rất khó, nhưng nếu chỉ là đảo ngược tại chỗ thì chỉ cần mấy người hợp sức, không quá phiền toái.
Thẩm Mặc rũ mắt xem Bạch Ấu Vi bên cạnh, hỏi: “Nắm chắc mấy phần?”
Bạch Ấu Vi không nhìn anh, đôi mắt thường nhìn Đàm Tiếu và Hầu Tử phía trước, giọng điệu không có cảm xúc: “Bảy, tám phần đi.”
Ngực Thẩm Mặc hơi nghẹn.
Anh buồn bực một lúc, cảnh cáo cô: “Lần sau không cần như vậy.”
Bạch Ấu Vi nhướn mày liếc anh, “Không cần loại nào?”
Thẩm Mặc: “……”
Anh phát hiện cỗ tà khí của cô lại xông ra, không chỉ có bất bình thường, còn đặc biệt ninh ba (1).
(1) chỉ một nhân vật có tính cách khó ưa, thích so bì cao thấp.
“Vì loại người này, không cần thiết liên lụy đến tính mạng của mình.” Thẩm Mặc trầm giọng nói.
Bạch Ấu Vi kéo khóe miệng, không tiếng động cười, “Người liên lụy đến tính mệnh mình không phải tôi, là Trương Hoa. Tôi có anh che chở, Thầy Thừa có Đàm Tiếu chăm sóc, hai tên lưu manh kia nhìn qua là anh em tốt, thật ra đều