Thời gian trôi qua rất lâu……
Thẩm Mặc có phần bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Anh đi đến mép giường giúp Bạch Ấu Vi thu dọn hai bộ quần áo, bình thủy tinh chứa nước trên bàn, gậy ba-toong gấp gọn dựa nghiêng bên cạnh giường…… thu hồi từng cái một, sau đó duỗi tay đẩy cô.
Bạch Ấu Vi giữ chặt cổ tay của anh, gương mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn anh, con ngươi đen kịt trong suốt nhìn thấy đáy chứa đựng sự tìm tòi nghiên cứu.
Thẩm Mặc không nói lời nào.
Tay cô nhẹ nhàng đi xuống, trượt vào lòng bàn tay anh, dày rộng ấm áp, cô không an phận gãi nhẹ vùng kén thô ráp nhô lên trong lòng bàn tay anh.
“Nè, nói chuyện đi.” Cô cười tỏ vẻ rất ngây thơ, trong nét hồn nhiên mang theo sự hư hỏng dí dỏm, “Anh có cần tôi cho thêm một cơ hội không?”
Thẩm Mặc rút tay mình ra, không đếm xỉa đến việc cô nổi điên, vững vàng đẩy cô ngồi xe lăn đi ra ngoài ——
Lần này, Bạch Ấu Vi duyên dáng yếu ớt không nổi giận, cô chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
Sau đó, Thẩm Mặc ôm cô ngồi vào ghế phụ, có lẽ bởi vì thật sự quá buồn ngủ, xe việt dã chạy không lâu cô đã ngủ mất.
Đàm Tiếu cùng với thầy Thừa ngồi cùng nhau ở hàng ghế sau.
Lùi về phía sau nữa, trong cốp xe chật ních hành lý và đồ ăn, còn có hai thùng nước máy được rót đầy, còn chiếc xe đầy phong cách kia bị Đàm Tiếu lưu luyến bỏ tại trạm thu phí.
Cứ như vậy, đoàn người lại lên đường một lần nữa.
……
Từ Trấn Giang đi Dương Châu phải đi qua cây cầu lớn Nhuận Dương, toàn bộ lộ trình chỉ khoảng ba mươi phút, nhưng xe Thẩm Mặc càng đi càng chậm.
Bởi vì dọc đường đi, bọn họ không thấy nửa bóng người.
Quá yên tĩnh……
Giống như tất cả sinh vật biến mất không có căn cứ vậy.
Thành phố không nên như thế.
Sông Trường Giang chảy cuồn cuộn, trên mặt sông không nhìn thấy bóng dáng của con thuyền, trên mặt cầu chỉ có tiếng gió.
Xe tiếp tục chạy về phía trước, ngẫu nhiên có thể trông thấy mấy chiếc xe ở ven đường, bên trong xe không có ai, cũng không có thú bông.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, mặt đất bị ánh nắng gắt thiêu đốt, trái tim mỗi người lại giống như bị thấm đẫm nước đá, càng đi càng thấy lạnh lẽo.
Không ai biết người trong thành phố đã đi đâu.
Người lái xe là Thẩm Mặc càng thêm cẩn thận, một mặt chạy dọc theo đường phố, một mặt quan sát tình hình bốn phía. Ngay cả Đàm Tiếu luôn “tăng động” cũng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, không dám thở mạnh.
Dựa theo kế hoạch soạn ra từ trước, bọn họ sẽ đưa thầy Thừa đến ngã tư giao với Giang Dương.
Nhưng mà khi sắp đến