Bạch Ấu Vi thoải mái dễ chịu ăn xong một bát cháo rau củ.
Cháo nấu đặc sền sệt, ăn xong miệng có chút dính dính, cô thả hai chiếc lá bạc hà vào lọ thủy tinh đựng đồ, uống mấy ngụm nước lá bạc hà mát lạnh càng thoải mái hơn.
Thẩm Mặc kiểm tra tình hình cái xe việt dã ở bên ngoài, sau khi làm việc túa mồ hôi khắp người, anh vào nhà thấy Bạch Ấu Vi nằm nghiêng trên chiếc nệm cao su dày và mềm mại, cô đang híp mắt nhâm nhi nước đun sôi để nguội, không khỏi cười khẽ: “Em thoải mái thật.”
“Hạnh phúc nằm ở sự đối lập như vậy.” Bạch Ấu Vi ôm chai thủy tinh, cười tủm tỉm nói, “Nhìn mọi người chạy ra chạy vào vừa phơi nắng vừa mệt, còn tôi, chỉ cần ngốc trong phòng ăn ăn uống uống, cảm giác này đương nhiên thoải mái.”
Thẩm Mặc: “……”
Cách vài giây, Thẩm Mặc nói: “Thoải mái thì tốt.”
Cô dễ chịu thì sẽ không gây phiền toái cho anh. Hiện tại mỗi ngày làm cô ăn uống no đủ, tĩnh dưỡng thật tốt, sau đó chờ đến một ngày nào đó, hoàn hảo không tổn hao gì giao lại cho mẹ của cô ấy……
……
Lúc đó…… Cô ấy sẽ thế nào?
Vấn đề này làm Thẩm Mặc thất thần một lúc.
Anh quả thật rất khó tưởng tượng với tính cách của Bạch Ấu Vi, cô sẽ sinh sống ở thế giới này như thế nào.
“Này.” Bạch Ấu Vi ôm lọ thủy tinh đựng đồ tròn trịa, tay nhỏ ngoắc anh.
Thẩm Mặc đến gần.
Cô đưa cái lọ cho anh, “Anh không khát à? Này, uống nước đi.”
Nước trong suốt, hai, ba mảnh lá cây xanh tươi non tạo nên màu sắc mát lạnh ở trong nước.
“Em lấy ở đâu ra?” Thẩm Mặc dùng một tay nhận lấy cái lọ đựng đồ.
Bạch Ấu Vi chỉ bên ngoài cửa sổ, “Ở vườn đằng sau ký túc xá có mọc một bụi lớn.”
“Có rảnh thì em hái nhiều hơn một chút, lá bạc hà có hiệu quả hạ nhiệt giảm đau không tồi.” Anh nhàn nhạt nói xong, ngửa đầu uống nước.
Bạch Ấu Vi nhìn chằm chằm hầu kết của anh lên xuống.
Trong chốc lát, cô công khai cầm một cái tay khác của anh, nhẹ nhàng nắn bóp.
Thẩm Mặc im lặng uống nước, không nói chuyện cũng không nhúc nhích, có điều ánh mắt hơi mang nghiêm khắc liếc nhìn cô một cái.
Loại này cảnh cáo không có tác dụng gì với Bạch Ấu Vi.
Cô chỉ coi như nhìn không thấy tiếp tục nhéo, đụng tới một lớp kén thô trong lòng bàn tay, lại dùng đầu ngón tay mềm mại của mình chọc chọc,