Xui xẻo đến thế là cùng!
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở toang ra, có mấy người vội vã chạy vào, theo sau còn có mấy vị mặc áo blouse trắng như bác sĩ với y tá.
Lâm Hạ Chấn chạy đến đầu tiên, ông ôm chầm lấy Hạ Vy: "Hạ Vy, cuối cùng con cũng tỉnh rồi." Hạ Vy có chút không thở nổi, nhưng ngay lập tức ông liền buông cô ra, đi tới đi lui xung quanh Hạ Vy, miệng lẩm bẩm: "Con có cảm thấy đau nhức ở đâu không? Sao lại có mấy vết bị chảy máu thế này? Con không sao chứ?"
Hạ Vy cười nhàn nhạt: "Con không sao."
Ông nói: "Nhưng tốt nhất vẫn nên để bác sĩ kiểm tra lại đã."
Hạ Vy cũng thuận theo ý ông, để bác sĩ kiểm tra một lượt.
Sau khi xác nhận Hạ Vy không tổn hại nghiêm trọng gì thêm, Lâm Hạ Chấn mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Vy nằm trên giường bệnh, ánh mắt lướt qua một lượt xung quanh phòng, đoạn lại hỏi: "Bố, mẹ con đâu rồi?"
Sắc mặt Lâm Hạ Chấn khẽ biến, hồi lâu sau mới vỗ về cô: "Mẹ con hiện tại vẫn chưa biết con đã tỉnh, để bố đi gọi điện bảo mẹ con, mẹ con sẽ sớm đến thôi."
Lâm Hạ Chấn thật sự ra ngoài gọi điện.
Nãy giờ rối tinh rối mù, Hạ Vy bây giờ mới kịp định hình mọi chuyện.
Y Y và Y Dạ đứng yên một góc, chăm chăm nhìn cô.
Khoan, Y Dạ hiện tại đã hoàn toàn bình phục rồi sao? Nếu vậy, thời gian cô hôn mê...!A, đúng rồi.
Còn Vương Doãn Kha đâu? Phải rồi, chắc là lúc nãy có bố cô ở đây, hắn mới không tiện xuất hiện, không biết bây giờ hắn đang ở đâu, đang làm gì nữa.
Hốc mắt Y Y đỏ hoe, nghẹn ngào lên tiếng: "Hạ Vy, cậu làm tớ sợ muốn chết."
Hạ Vy cười: "Chẳng phải giờ đã bình phục rồi sao?" Dừng một lát, cô lại hỏi: "Nhưng...!Tớ đã hôn mê bao lâu rồi?" Hạ Vy không biết tại sao, đáy lòng có chút đứng ngồi không yên, cũng đoán ra, đáp án phỏng chừng sẽ không thể khiến Hạ Vy thở phào.
Y Y ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, giơ hai ngón tay lên: "Hơn hai tháng rồi."
Dù đã đoán trước kết quả, nhưng vẫn không thể khiến Hạ Vy bình tĩnh hơn, thật tình cũng hơi kinh ngạc.
Vậy mà đã hơn hai tháng trôi qua rồi.
Y Y lại nói: "Hạ Vy cậu biết không, trong suốt thời gian cậu hôn mê, Tử Minh..."
"Y Y!"
Giọng nói này kịp thời cắt ngang lời nói của Y Y, điều này khiến chủ nhân giọng nói thoáng yên tâm hơn.
À, hóa ra là Tử Minh.
Đúng là vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.
Linh hơn cả chuyện Tấm khóc, tích tắc Bụt liền xuất hiện.
Y Y mặt mày hồng hào, lúc này hơi tái lại.
Cười gượng gạo quay lại nhìn Tử Minh: "A, Tử Minh."
Tử Minh ban đầu nhíu chặt mày, sau mới dần dẫn giãn ra.
Cậu ta nói: "Ừ."
Y Dạ tiến đến chắn trước người Y Y, anh hơi cau mày, ánh mắt hoàn toàn không có thiện ý, đại khái, trong thái độ phảng phất có sự cảnh cáo không hề nhẹ.
Tử Minh vậy mà lại cười híp mắt: "A, anh Y Dạ."
Y Dạ nhướn mày: "Sao? Có chuyện gì không?"
Ánh mắt Tử Minh thập phần lạnh lẽo, cậu ta cười mà lòng không cười, giọng nói lại như đang đùa: "Anh đây là có ý gì?"
"Ý gì à?" Y Dạ cười không rõ dụng ý, đoạn lại xoay người nhìn Hạ Vy.
Hạ Vy giương mắt nhìn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền nghe thấy Y Dạ nói tiếp: "Lúc nãy Y Y định nói, trong suốt thời gian em hôn mê, Tử Minh rảnh rỗi liền chạy đến túc trực bên em." Lại quay sang nhìn Tử Minh đầy thách thức: "Thì đó.
Ý của tôi chính là thế đó."
Tử Minh không thể duy trì nụ cười trên gương mặt nữa, hai tay cũng đã sớm siết chặt thành quyền.
Mà Hạ Vy, thật sự là chấn cmn động tam quan.
Cô bất giác lén nhìn Tử Minh một cái, lại một phen bất ngờ, cậu ta hơi cúi đầu, bất quá cũng có thể nhìn thấy hai má phiếm màu hồng nhạt.
Vậy mà lại đỏ mặt ư? Tin được không trời?
Nhưng thật tức cười làm sao, đến bây giờ mới đối xử tốt với cô làm gì? Người cô cần lúc này, ít nhất là không phải Tử Minh.
Không biết từ bao giờ, Hạ Vy lại thấy Vương Doãn Kha quan trọng đối với mình như thế.
Việc hắn lúc nào cũng lui tới xung quanh cô, giờ không thấy, cư nhiên lại cảm thấy thiếu thiếu.
Nhưng cũng không biết từ bao giờ, Hạ Vy lại không còn có chút cảm giác gì với Tử Minh nữa.
Vậy cũng tốt, không phải sao? Tự dưng cảm thấy sau khi tỉnh dậy, tư tưởng được đả thông không hề nhẹ.
"Anh Y Dạ, chúng ta ra ngoài hóng gió chút đi." Y Y kéo kéo tay Lam Y Dạ, nói: "Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện làm em khó chịu lắm."
Lam Y Dạ hiểu ý em gái mình, anh khẽ gật đầu.
Lúc ra khỏi phòng, cũng chỉ liếc nhìn Hạ Vy một cái.
Căn phòng thoáng chốc giờ chỉ còn hai người, không khí có chút quái dị.
Hạ Vy ho khan hai tiếng, chịu mở lời trước: "Lời anh Y Dạ nói?"
Tử Minh gật đầu: "Đúng."
Hạ Vy thấy có chút nực cười, lại hỏi: "Vì sao?"
"Không vì sao cả."
Cô nói tiếp: "Chúng ta không hề thân đến mức đấy."
Tử Minh im lặng một lúc, trầm giọng hỏi: "Không phải cậu thích tôi sao?"
Hạ Vy cười như không cười, hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ còn sao?"
Tử Minh thở hắt ra một tiếng, tiến đến ngồi xuống ghế, nói: "Tình cảm của cậu, làm sao tôi biết được.
Bỏ đi, có muốn ăn chút gì không? À mà thi học kì cũng qua rồi, cậu cũng nên sớm đi thi lại.
Có cần ôn gì không để tôi giúp.
Này, đừng im lặng như thế!"
Tử Minh sau hai tháng Hạ Vy không gặp, càng ngày càng trở nên kì quái.
Hạ Vy có chút không thích ứng nổi, rất cự tuyệt mở miệng ngay lúc này.
Cô cần đả thông bộ não một lượt cái đã.
Tử Minh cúi đầu, tóc mái rũ xuống che khuất đi đôi mắt.
Rất lâu sau mới nói tiếp: "Chuyện trước kia, xin lỗi." Rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.
Khi đến trước cánh cửa liền đụng mặt bố mẹ Hạ Vy, cậu ta cũng chỉ cúi đầu thay cho lời chào.
Lăng Diễm tóc búi cao, chậm rãi bước vào, trong tiềm thức của Hạ Vy, mẹ cô không quý phái, cao sang như thế này.
Cũng trong tiềm thức của Hạ Vy, mỗi lần cô dù có bệnh, bà cũng vội vàng chạy tới chăm sóc chứ không bình tĩnh như thế này.
Dường như hai tháng qua, có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Hạ Vy lòng dù thấy tủi thân cũng cố gượng cười gọi một tiếng: "Mẹ."
Lăng Diễm ngồi xuống ghế, cười nho nhã: "Hạ Vy, con tỉnh rồi.
Thật là, sao lại đi đứng không cẩn thận như thế.".
Truyện mới cập nhật
Hạ Vy kinh ngạc, hoang mang nhìn Lâm Hạ Chấn như muốn tìm kiếm một lời giải thích.
Lâm Hạ Chấn thở dài, nói: "Hạ Vy, có rất nhiều chuyện, sau khi con xuất viện, chúng ta trở về nhà rồi nói."
Lăng Diễm chợt cười, quay sang nhìn Lâm Hạ Chấn: "Tại sao lại về nhà mới nói? Dù sao con bé trước sau gì mà chẳng biết."
Lâm Hạ Chấn bóp nhẹ vùng mi tâm, rất tức giận nhưng ngoài mặt vẫn phải đè nén: "Con bé mới chỉ tỉnh lại, đừng làm con bé chịu đả kích."
"Bố? Mẹ?" Ánh mắt Hạ Vy ánh lên tia kinh hãi, dường như cô sắp phải đối mặt với thứ gì đó kinh khủng lắm, đáy lòng nãy giờ cứ thấp thỏm không yên: "Có chuyện gì vậy? Nói cho con biết đi!"
Lăng Diễm thu lại nụ cười, trên gương mặt tràn đầy sự nghiêm túc: "Hạ Vy, bố mẹ sẽ li hôn."
"Lăng Diễm!" Lâm Hạ Chấn quát lên: "Em điên rồi!"
Lăng Diễm lại chẳng quan tâm thái độ đó của Lâm Hạ Chấn, tiếp tục nói với cô: "Tuần sau bố mẹ sẽ ra tòa.
Nhưng giờ mẹ muốn hỏi con, con sẽ theo mẹ hay theo bố con?"
Hạ Vy thẫn thờ, cổ họng dâng lên một cỗ dịch tanh tanh, liền bị Hạ Vy trực tiếp nuốt xuống.
Cô khàn giọng hỏi: "Tại sao? Tại sao bố mẹ lại như thế? Còn con thì sao? Bố mẹ có nghĩ cho con không?"
Lăng Diễm nhàn nhạt nói: "Hạ Vy..."
"Mẹ!" Hạ Vy bật người dậy, ôm lấy cánh tay Lăng Diễm: "Vì con, vì con có được không? Hãy lấy con làm lí do được không? Bố mẹ đừng li hôn.
Rõ ràng...!Rõ ràng chúng ta đã từng rất hạnh phúc mà.
Mẹ? Mẹ nói gì đi chứ."
Lăng Diễm giơ tay lên lau hai hàng nước mắt đã vô thức chảy từ bao giờ của Hạ Vy.
Bà thở nặng nề, bảo: "Mẹ xin lỗi.
Nhưng con phải hiểu cho mẹ, mẹ cũng cần hạnh