Không khí có phần xấu hổ.
Lục Cảnh thân là lớp trưởng cũng cảm thấy có gì đó sai sai, đại khái sau một hồi suy nghĩ, đả thông tư tưởng liền biết lúc này thiếu cái gì, vội lớn giọng hô hào: "Các cậu làm gì ngồi yên thế? Vỗ tay đi chứ?"
Thấy lớp trưởng vỗ tay trước, bọn họ cũng chỉ biết làm theo, lòng rất ngờ vực, không nghĩ ra khi học sinh mới giới thiệu, bọn họ còn phải làm cái bước vỗ tay rầm rộ này.
Kết thúc tràng pháo tay, Lục Cảnh đứng dậy, lịch sự nói: "Chào cậu, Hạ Vy.
Tớ là lớp trưởng Lục Cảnh."
Hạ Vy trong lòng một phen bất ngờ, lúc này chỉ biết cười gượng: "Ừ, chào cậu."
Lục Cảnh liếc mắt nhìn cả lớp một lượt, lại nhìn Hạ Vy, nói tiếp: "Lớp vừa hay chỉ còn lại một chỗ trống ở cuối lớp, cậu không cận, hiện có thể ngồi ở đấy."
"À, ừ."
Hạ Vy chậm rãi bước xuống cuối lớp.
Ngay tại vị trí trống đó, cư nhiên lại có một nữ sinh đang ngồi, làn da nứt nẻ, trắng toát như bị mắc bệnh bạch tạng, con ngươi trắng dã, ngẩng mặt nhìn cô không chớp lấy một cái.
Nói trắng ra, đây chẳng phải là người, mà là một linh hồn.
Nhận thấy cái ánh mắt lạnh lẽo chứa đầy sự chết chóc của Hạ Vy, nó bất giác hoảng sợ, luống cuống chạy tới một góc lớp rồi ngồi trồng nấm ở đấy luôn.
Hạ Vy đặt cặp xuống bàn, liếc nhìn nó một cái rồi ngoảnh đi liền.
Ngọc Ý cũng tiến hành đi nhận lớp.
Chẳng qua đến lúc bước chân vào lớp, thấy thân ảnh nam sinh ngồi ở cạnh cửa sổ, tay chống cằm, khuôn mặt lạnh nhạt, mắt nhìn ra ngoài, Ngọc Ý thực kinh ngạc không nói lên lời.
Bị nhìn chằm chằm, nam sinh tất nhiên cũng phát giác ra được.
Hắn ngoảnh mặt lại, hai hàng lông mày hơi chau lại.
Ngọc Ý giật mình, lại có chút hoang mang.
Trước kia, Ngọc Ý cũng không ít lần đi bên cạnh Hạ Vy, Vương Doãn Kha chí ít cũng coi như là quen biết chị ta một chút, nay lại bày ra cái vẻ mặt xa lạ ấy, rốt cuộc là thế nào? Hay là hắn cảm thấy lúc này không tiện nên mới làm bộ không quen? Cái này cũng có khả năng lắm.
Ngọc Ý được xếp ngồi ngay đằng sau Vương Doãn Kha, không biết sau gáy từ bao giờ đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ngọc Ý gọi nhỏ: "Này này."
Ngồi im không nhúc nhích.
Chị ta lại cố gắng gọi thầm thêm lần nữa: "Vương! Doãn! Kha!"
Lúc này hắn mới quay xuống, ánh mắt hoàn toàn không có một tí tẹo thiện cảm nào cả.
Hắn lạnh giọng nói: "Trong giờ học cấm nói chuyện."
"Xùy, cậu làm sao vậy? Đừng làm bộ không quen biết nhau vậy chứ?"
Vương Doãn Kha cau mày: "Tôi không quen biết cậu."
Ngọc Ý ngờ vực, không phải hắn sau khi hoàn hồn liền bị ngu rồi chứ? Có khả năng lắm à nha.
Chị ta định mở miệng nói tiếp, hắn đã quay lên từ bao giờ.
Ú ớ gọi vài tiếng cũng không thấy đáp lời, trong lòng Ngọc Ý có phần bực bội.
Ngồi trong lớp, bị cái không gian nghiêm túc gò bó quá lâu, Ngọc Ý cực kì uể oải.
Trong lòng thầm đếm ngược thời gian, chỉ mong nhanh nhanh được ra chơi.
Chuông vừa reo, giáo viên cất đồ bước ra khỏi lớp.
Ngôi trường thoáng chốc ồn ào.
Mắt thấy Vương Doãn Kha định ra khỏi lớp, Ngọc Ý liền chạy tới chặn đường.
Vương Doãn Kha cau mày: "Tránh ra."
Ngọc Ý lắc đầu: "Không tránh không tránh.
Này, nói chuyện chút đi."
Học sinh không hiểu sao tụ tập ở đây rất đông, làm như là đi xem kịch tập thể không bằng ấy.
Mà trung tâm chú ý của mọi người lúc này lại rơi trên người Ngọc Ý và Vương Doãn Kha.
Xì xì xào xào loạn xì ngầu, nghe được chữ có chữ không, Ngọc Ý tự dưng rất tức giận.
Ồn ào! Chị ta ghét nhất là kiểu tụ tập bàn tán ồn ào như thế này.
Vương Doãn Kha gằn giọng: "Tôi nói lại lần cuối, tôi không quen biết gì cậu.
Tránh đường!"
"Chuyện gì thế?"
"Không biết, nhưng xem thái độ của học trưởng kìa, thật đáng sợ nha."
"Cô bạn đối diện học trưởng là ai thế?"
"Hình như là học sinh mới."
"Học trưởng nói không quen cô ta mà, vậy tình hình lúc này là thế nào?"
"Ai mà biết được."
"Chắc là muốn thu hút sự chú ý của học trưởng đây mà."
"Loại con gái gì vậy trời? Mới ngày đầu tiên chuyển trường đã dám gây chuyện, còn là đắc tội với học trưởng nữa.
Chậc chậc."
Ngọc Ý thật tình nghe không nổi, một bụng tức giận nhưng tình hình lúc này, quan trọng vẫn là thăm dò Vương Doãn Kha.
Chị ta đối với hắn, nói: "Cậu nói chúng ta không quen biết? Thực sự không quen biết sao? Không phải cậu đã quên cái gì rồi chứ?"
Vương Doãn Kha nheo nheo mày: "Vậy theo cậu, tôi phải nhớ cái gì?"
Ngọc Ý suy tư chốc lát rồi đáp: "Ví dụ như...!Lâm Hạ Vy thì sao?"
"Lâm Hạ Vy?" Vương Doãn Kha như vừa nghe được một câu chuyện hài, nhếch môi cười khẩy: "Đó là ai mà tôi phải nhớ?"
Ngọc Ý kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Không phải chứ? Quên tất cả những gì đã xảy ra khi bị xuất hồn rồi sao?
Ngọc Ý xua tay: "Thôi thôi bỏ đi, coi như tôi nhận nhầm người." Lại nhích người sang một bên: "Mời đi!"
Thân hình Vương Doãn Kha khẽ động, từ phía đám học sinh liền vang lên giọng nói.
"Làm gì tụ tập ở đây hết vậy?"
Nữ sinh đấy không biết là ai, nhưng học sinh xem chừng có phần e dè cô ta, rất tự giác dẹp thành một lối đi nhỏ.
Nữ sinh bước lại gần Vương Doãn Kha, hỏi: "Có chuyện gì thế?" Liếc thấy Ngọc Ý, liền bổ sung thêm: "Đây là ai vậy? Học sinh mới lớp cậu à?"
Hắn nhàn nhạt đáp: "Ừ!"
Ngọc Ý giật giật mày, cái gì đây? Con bé bánh bèo nào đây? Tự giác tránh ra xa, vừa nhìn là biết đụng vào bản thân sẽ có chuyện rồi.
Nữ sinh đối với Ngọc Ý, mỉm cười hòa nhã: "Chào cậu, tớ là Lam Uyển."
Không quen không quen nha.
Tự dưng bắt chuyện làm cái gì? Đáng sợ.
Thảo mai.
Có mưu đồ.
Ngọc Ý toàn thân nổi da gà, vâng lời sẽ không gây chuyện, vậy lên phải tỏ ra ta là học sinh hòa đồng, mặt cười nhưng lòng không cười: "Ừ, chào cậu.
Tôi là Trương Ngọc Ý, học sinh mới chuyển trường."
Lam Uyển duy trì nụ cười, giọng nói trong trẻo, nghe có phần ngọt ngào: "Vậy Ngọc Ý và Doãn Kha có chuyện gì thế?"
Ngọc Ý cười như có như không, hỏi lại: "Nếu tôi nói tôi nhận lầm người, Lam Uyển tiểu thư có tin không?"
Lam Uyển im lặng chốc lát rồi kêu lên: "À, ra vậy!" Lại đối với học sinh đang tụ tập, lớn giọng nói: "Không có chuyện gì cả, mọi người ai về lớp nấy.
Giải tán, giải tán hết đi!"
Ngọc Ý âm thầm đánh giá Lam Uyển một lượt từ đầu đến chân, ngực nở mông cong, eo thon chân dài, mặt đẹp da trắng.
Hết! Hàng đại trà! Không ấn tượng sâu sắc chỗ nào cả.
Mà giờ cũng là nên đi tìm Hạ Vy, trao đổi tình hình một chút.
Nghĩ là làm, vậy nên khi đám học sinh tản ra, Ngọc Ý cũng nhân cơ hội đó chuồn đi mất.
Lam Uyển chớp mắt đã không thấy người, lẩm bẩm: "Bạn ấy kì lạ nhỉ?"
Vương Doãn Kha không nói gì.
Phong Nguyệt và Vương Khả Ngân vừa tới nơi, kịch đã tàn, có chút nuối tiếc.
Phong Nguyệt huých nhẹ khuỷu tay vào người Vương Khả Ngân.
Vương Khả Ngân cười hơ hơ, lại trực tiếp xoay người bỏ đi.
Thấp thoáng thấy bóng Vương Khả Ngân, Vương Doãn Kha vội đuổi theo, trầm giọng gọi: "Khả Ngân!"
Vương Khả Ngân quay người lại, cười giả lả: "Anh!"
Hắn hỏi: "Em lên đây có chuyện gì sao?"
Vương Khả Ngân liếc liếc Phong Nguyệt, đáp: "Phong Nguyệt rủ em đi xem kịch.
Ai dè vừa tới nơi kịch đã hết rồi.
Mà anh này, lớp anh có học sinh chuyển vào thật hả?"
Vương Doãn Kha gật đầu: "Ừ!"
"Lúc em tới, có nghe lác đác học sinh họ bàn luận cái gì đó, có chuyện gì sao anh?"
"Học sinh mới nhận nhầm anh với người quen thôi."
Vương Khả Ngân hơi nghiêng người nhìn vào lớp hắn, thuận miệng hỏi: "Vậy người đó đâu rồi anh?"
"Không biết đi đâu rồi nữa." Dừng một lát, lại chuyển đề tài câu chuyện: "Sáng em chưa ăn sáng đã đi học, giờ có đói không? Ăn gì anh mua cho."
Vương Khả Ngân lắc đầu: "Không cần đâu.
Lát em xuống canteen ăn với bạn.
Anh có việc gì cứ tiếp tục, em với Phong Nguyệt về lớp đây." Lại quay sang túm cổ áo Phong Nguyệt: "Phong Nguyệt cô nương, về lớp thôi."
Phong Nguyệt đi song song với Vương Khả Ngân, buột miệng nói: "Anh trai cậu tốt với cậu chưa kìa.
Ghen tị ghê."
Vương Khả Ngân bĩu môi: "Ghen tị cái gì? Sống với anh ấy chẳng khác gì sống với hổ, ai biết lúc nào sẽ lên cơn.
Đặc biệt là dạo gần đây, tính khí càng lúc càng thật thường, cực kì dễ nổi nóng.
Không cẩn thận thì toi."
Phong