"Hình như...!em bất mãn với anh cái gì đúng không?"
Hạ Vy treo trên môi vẫn là nụ cười, nụ cười ấy giờ đây lại có chút quái dị: "Anh đoán xem."
Bàn tay Hạ Vy đột nhiên bị người khác kéo về.
Tay Vương Doãn Kha bỗng dưng trống rỗng, hắn nhíu chặt mày, nhìn đăm đăm hung thủ gây chuyện.
Tử Minh không vui, không hề khách khí nói: "Anh là ai? Trước cổng trường lôi lôi kéo kéo con gái nhà người ta làm cái gì?"
Vương Doãn Kha lạnh giọng: "Cũng không phải con gái của cậu."
Tử Minh giật giật khóe miệng, hình như nam sinh này hiểu lầm ý cậu rồi, còn xuyên tạc thành cái dạng này.
Tử Minh nói: "Nhưng cậu ấy là bạn tôi."
Vương Doãn Kha cũng nói: "Thì sao? Cũng không phải bạn gái cậu, cậu lấy tư cách gì xen vào chuyện của cô ấy với tôi?"
Hạ Vy nhịn cười đến phát run.
Tử Minh thấy cô vậy, giận chó đánh mèo, lớn tiếng: "Hạ Vy, cậu cười cái gì? Có gì đáng cười?"
Hạ Vy định đáp, Vương Doãn Kha liền kéo cô về phía sau mình, mặt đối mặt với Tử Minh, ánh mắt thập phần lạnh lẽo: "Cậu quát cô ấy?"
Tử Minh nhìn Vương Doãn Kha, ánh mắt như muốn tóe ra lửa.
Lại liếc mắt nhìn Hạ Vy, nói: "Hạ Vy, cậu qua đây."
Hạ Vy cười ngả ngớn, nhấn mạnh từng chữ: "Không! Qua!"
"Cậu..."
"Hạ Vy, lại đây tôi bảo này." Ngọc Ý từ đâu đi tới, vẫy vẫy tay với Hạ Vy.
Hạ Vy nghe vậy, liền ba chấn bốn cẳng chạy tới.
Không muốn ở lại đấy thêm một chút nào.
Hai người đó tự dưng nổi điên cãi nhau cái gì chứ? Tự dưng nhớ ra điều gì đó, Hạ Vy ngoảnh đầu lại, cười tươi: "Học trưởng, tạm biệt, hẹn gặp lại."
Người cũng đi mất rồi, cãi nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vương Doãn Kha cười khiêu khích nhìn Tử Minh, Tử Minh đen mặt, trợn ngược mắt trừng lại.
Cả hai đồng loạt hừ lạnh rồi chia ra, mỗi người một nẻo.
Hạ Vy vừa vào lớp, mắt thấy Lục Cảnh đang ngồi xem sách liền vội cất cặp rồi chạy tới trước bàn cậu ta.
Lục Cảnh ngước mặt lên nhìn, nhướn mày hỏi: "Hạ Vy, có chuyện gì sao?"
Hạ Vy không muốn đứng nói chuyện, lấy tay xoay cái ghế lại, ngồi đối diện Lục Cảnh, nghiêm túc nói: "Lục Cảnh!"
Lục Cảnh sửng sốt.
Cái gì cái gì? Chuyện gì? Cô tự dưng làm cậu ta cảm thấy toàn thân không khỏe.
Nuốt khan một ngụm nước bọt, Lục Cảnh hỏi lại: "Có chuyện gì?"
Hạ Vy cười quỷ dị, phun ra ba chữ: "Vũ Thanh Thanh!"
Cả lớp học đang ồn ào bỗng chốc lặng ngắt như tờ, đến nỗi có thể nghe rõ tiếng ồn ào ngoài kia.
Gương mặt tất cả mọi người đều ánh lên tia kinh hãi, bao gồm Lục Cảnh.
Hạ Vy chống cằm, gương mặt phảng phất ý cười mờ nhạt.
Biết ngay mà.
Cái tình huống kiểu này cô đã quá rõ.
Lục Cảnh căng thẳng hỏi: "Cậu có ý gì?"
Hạ Vy híp mắt: "Chúng ta nói chuyện về Vũ Thanh Thanh đi."
"Làm sao cậu biết Vũ Thanh Thanh?"
"Quan trọng sao?" Hạ Vy hỏi ngược lại, ánh mắt dừng ở phía sau Lục Cảnh, nói tiếp: "Vũ Thanh Thanh đang ở sau lưng cậu đấy."
Lục Cảnh không biết có phải bị Hạ Vy dọa sợ hay không, trên trán bắt đầu toát một tầng mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của Hạ Vy làm cậu cảm thấy không thoải mái.
Rất lạnh lẽo, lại mang chút ý cười cổ quái.
Lục Cảnh nuốt khan một ngụm nước bọt: "Hạ Vy.
Tớ không có thời gian đùa giỡn với cậu.
Tớ không biết làm sao cậu biết Vũ Thanh Thanh, nhưng Vũ Thanh Thanh chết rồi."
Hạ Vy "ồ" khẽ, tiếp lời rằng: "Cậu nói như thế, Vũ Thanh Thanh rất đau lòng đấy."
"Lâm Hạ Vy! Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Hạ Vy đổi tay chống cằm: "Hình như quan hệ của lớp trưởng và Vũ Thanh Thanh không tốt lắm thì phải.
Tớ rất rảnh, cậu có ngẫu hứng kể cho tớ nghe không?"
Lục Cảnh nhíu chặt mày, cắn răng nói: "Không phải là không tốt.
Vốn dĩ chúng tớ còn chưa bao giờ nói chuyện với nhau.
Vũ Thanh Thanh đấy trước kia là một thiên kim tiểu thư, sau khi ba mẹ cậu ta đột nhiên qua đời, có để lại cho cậu ta một khối tài sản kếch xù đủ để sống mấy đời.
Nhưng đáng tiếc, từ sau vụ đấy, cậu ta như biến thành một con người khác, lầm lầm lì lì.
Chẳng ai muốn nói chuyện với cậu ta cả.
Khi cậu ta mất, cũng là mất ở trong lớp, ngay tại vị trí ngồi của cậu.
Hôm đấy tan học, mọi người thấy cậu ta cứ nằm gục trên bàn, có người có ý tốt gọi cậu ta dậy.
Không ngờ, cậu ta không phải là ngủ, mà là đã tắt thở từ lâu mất rồi.
Mãi sau này mới biết, hóa ra là bệnh tim cậu ta tái phát."
Hạ Vy khẽ tặc lưỡi: "Nhưng mà lớp trưởng Lục Cảnh này, Vũ Thanh Thanh thích cậu, cậu có biết không?"
Không có sự ngạc nhiên trên gương mặt của Lục Cảnh như Hạ Vy tưởng, cậu ta nhanh chóng gật đầu: "Biết.
Trước kia, cũng có người nói rằng cậu ta thích tớ, nhưng ban đầu tớ không tin.
Sau một thời gian quan sát, Vũ Thanh Thanh đúng là hình như có ý với tớ."
Vũ Thanh Thanh ở sau lưng Lục Cảnh, tâm tình biến động dữ dội.
Lớp trưởng biết cô ta thích cậu? Vậy tại sao lớp trưởng không nói rõ cho cô ta biết?
Hạ Vy tiếp tục: "Vậy cậu có thích Vũ Thanh Thanh không?"
"Không."
Hạ Vy liếc mắt nhìn Vũ Thanh Thanh.
Nghe rõ rồi chứ? Người ta căn bản là không thích cô ta, từ đầu đến cuối đều là cô ta tự mình đa tình.
Vũ Thanh Thanh ngửa đầu cười lớn, không biết có phải do Hạ Vy hoa mắt hay không, dường như nơi gò má của Vũ Thanh Thanh có một giọt lệ chảy xuống.
Sau đó thân ảnh cô ta cứ thế tan vào hư không.
Nhiệm vụ hoàn thành! Hạ Vy không nói thêm lời nào, lon ton chạy về chỗ, để lại Lục Cảnh với một đống câu hỏi trong đầu.
Ra về, Hạ Vy cùng đám Ngọc Ý, Tử Minh và Y Y tụ tập lại một chỗ trước cổng trường.
Hạ Vy cười ngả ngớn, lên tiếng trước: "Y Y, có muốn đi xem biểu diễn không?"
Y Y ngơ ngác: "Biểu diễn?"
Hạ Vy cười tủm tỉm: "Ừ!"
Ngọc Ý và Tử Minh đồng thời giật giật khóe miệng? Biểu diễn? Phi phi.
Đùa? Người ta là đi độ hóa oán linh, cô rũ Y Y đi làm cái gì? Muốn dọa ngất con nhà người ta à?
Y Y há miệng định lên tiếng, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng nói.
"Anh, là cô ta.
Là cô ta đánh em."
Tất cả theo quán tính ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy một đám thanh niên ăn mặc lôi thôi lếch lếch, ngũ quan lệch lạc, xấu xí, dẫn đầu là một thanh niên trông khá khẩm một chút, cũng không tính là xấu, nhìn có hơi chướng mắt, vì mặt mày thanh niên cầm đầu này có chút...!biến thái.
Mà bên cạnh thanh niên cầm đầu là một nữ sinh.
Hạ Vy và Ngọc Ý nhận ra cô ta.
Đây chẳng phải là nữ sinh bọn họ đụng độ ở canteen lần trước sao? Tay cô ta còn chỉ về phía bọn họ, vậy là đến tìm Hạ Vy và Ngọc Ý tính toán nợ nần rồi.
Hạ Vy cong môi cười lạnh.
Có kịch hay rồi.
Đám thanh niên hổ báo đi về phía bọn Hạ Vy.
Cô nữ sinh kia đứng ra, ưỡn ngực nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Tử Minh phì cười.
Nữ sinh lại cảm thấy có chút xấu hổ, thẹn quá hóa giận nên mặt mày nhăn lại có chút khó coi.
Bị một nam sinh đẹp trai cười bỡn cợt mình, nghĩ thôi cũng cảm thấy thật mất mặt.
Ngọc Ý cũng cười đến sái quai hàm, khó khăn lắm mới lấy lại dáng vẻ chị đại, bao ngầu, hảo soái lên tiếng: "Muốn bị đánh hay sao còn dám vác mặt ra trước mặt chị mày hả?"
Nữ sinh quay sang lắc lắc cánh tay thanh niên dẫn đầu, nũng nịu nói: "Anh, anh thấy chưa.
Họ bắt nạt em.
Đánh họ đi anh.
Anh, sao anh không nói gì đi chứ?"
Thanh niên hất tay nữ sinh ra: "Im ngay."
"Anh!" Nữ sinh bất mãn giậm chân tại chỗ.
Hạ Vy bước lên phía trước mấy bước, cười nhàn nhạt: "Các anh đến đây là để đánh tôi?"
Thanh niên vội khúm núm: "Không...!Không phải.
Cô hiểu lầm rồi?"
"Hiểu lầm?" Hạ Vy nhướn cao mày: "Cô ta rõ ràng bảo các anh đánh tụi tôi.
Tôi đâu có điếc."
Thanh niên toát mồ hôi đầm đìa, thấp thỏm nói: "Xin...!Xin lỗi.
Tất cả đều là hiểu lầm thôi."
"Nhưng các anh làm tôi sợ, phải đền bù." Hạ Vy hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi gì, ngược lại không biết xấu hổ đòi bòi thường tổn thất tinh thần.
"Cô muốn gì?"
Hạ Vy trầm ngâm, liếc thấy người cách đó không xa, ánh mắt lóe lên tia hưng phấn.
Cô vẫy tay, gọi đối phương: "Khả Ngân!"
Vương Khả Ngân đang nói chuyện với anh trai mình, nghe có người gọi liền ngơ ngác ngó dọc ngó xuôi, đến khi nhìn thấy người đang vẫy tay nhìn mình, Khả Ngân liền mở tròn mắt chỉ vào mình.
Hạ Vy nói: "Ừ, là em đấy.
Lại đây."