Chiếc ô tô dừng lại trước cổng một căn biệt thự, Lục Cảnh đẩy cửa xe bước xuống đi vào nhà.
Mẹ Lục Cảnh đang ngồi ở phòng khách cười nói chuyện với một người bạn, thấy Lục Cảnh, hơi dừng lại.
Lục Cảnh cúi đầu chào: "Con chào mẹ.
Cháu chào cô."
Mẹ Lục Cảnh mỉm cười: "Ừ! Lục Cảnh lên phòng thay đồ rồi học bài đi, lát đến giờ cơm, bà Năm sẽ gọi con xuống."
Bà Năm là người làm nhà cậu, giờ đang ở trong bếp cặm cụi nấu ăn.
Lục Cảnh khẽ gật đầu, đáp: "Vâng, con biết rồi!" Xong liền bỏ lên lầu.
Lục Cảnh đẩy cửa bước vào phòng, mệt mỏi đặt cặp xuống.
Cậu nằm vật ra giường, ánh mắt tùy tiện nhìn lên trần nhà.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, lại vội vàng bật người dậy, lục cặp lấy một cuốn vở ra.
Cậu lật cuốn vở đến trang cuối cùng, nhìn dãy số ghi nắn nót trên đấy, khóe miệng bất giác cong lên.
Với lấy chiếc điện thoại, lưu số đấy vào với cái tên "Thầy Lam".
Dạo gần đây, à, chính xác từ lúc thầy Lam xuất hiện, cậu luôn cảm thấy bản thân mình lạ lắm.
Trước kia, vốn cũng không thích Hóa cho lắm, bây giờ, chỉ mong mau mau đến hôm có tiết đấy.
Nhiều lúc, ở trong lớp không tự chủ được mà nhìn thầy nhiều hơn.
Hôm nay, lúc gặp thầy ở văn phòng, tâm tình không hiểu sao lại có chút kích động.
Không biết nữa, có lẽ là cảm thấy thầy rất dễ mến, cũng phải, các bạn cùng lớp ai cũng yêu thích thầy hết, cậu như vậy thật hình như cũng chẳng có gì lạ.
Lục Cảnh thay đồng phục ra, lại ngồi trước bàn giải bài tập.
Bỗng dưng, cậu giật mình.
Hay là cậu bị bệnh rồi ta? Nhưng không đúng, cậu cảm thấy toàn thân rất khỏe, bữa nào cũng ăn đủ ba bát cơm, lí nào lại bệnh được.
Nhưng lỡ bị bệnh thật thì sao, không cứu chữa kịp thời thì nguy.
Ngẫm nghĩ một lát, liền mở máy tính ra, kiểm tra xem bệnh nào có dấu hiệu y như giấu hiệu lạ của cậu dạo gần đây, tim đập nhanh đại loại vậy á.
Kết quả khiến cậu trợn mắt há mồm.
Vậy, vậy mà lại là bệnh tim.
Chẳng lẽ cậu sắp chết rồi? Lí nào lại thế? Lí nào lại thế? Cậu còn trẻ, đẹp trai ngời ngời thế này, lí nào lại phải chết sớm.
Lại nhớ tới một câu trong sách có ghi thế này, "Hồng nhan bạc phận".
Ừm, nếu vậy cậu chết trẻ, hình như nó lại hợp lí.
Cậu gập máy tính lại, thở dài một cái, lẩm bẩm: "Đẹp trai có tội là vậy sao? Nhưng thầy Lam còn đẹp hơn cả mình, sao vẫn chưa chết nhỉ? Chậc."
Bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, Lục Cảnh vội gập máy tính lại, vớ lấy cây bút, làm bộ nãy giờ mình vẫn cặm cụi học bài chăm chỉ.
Bà Năm đẩy cửa đi vào, thấy cậu đang học bài, khẽ bảo: "Đến giờ dùng cơm rồi, cháu đừng học nữa, xuống ăn đi."
Lục Cảnh lòng thầm thở phào, may mà không phải là mẹ cậu lên kiểm tra.
Cậu tra bút vào nắp, gập tập lại gọn gàng, miệng đáp: "Vâng, cháu sẽ xuống liền ạ."
Mẹ Lục Cảnh đã ngồi yên trên ghế trước bàn ăn, Lục Cảnh vừa vào đã nhẹ nhàng kêu "Mẹ" một tiếng rồi mới kéo ghế ra ngồi xuống.
Bữa cơm diễn ra rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng vật dụng va chạm vào nhau.
Mẹ Lục Cảnh chợt hỏi: "Dạo này học hành thế nào?"
Lục Cảnh bình tĩnh đáp: "Vẫn ổn ạ."
Mẹ Lục Cảnh tỏ vẻ hài lòng, nhưng vẫn nghiêm nghị nói: "Học hành cho tốt, không được lơ là.
Thành tích tháng này mà giảm sút, con biết hậu quả rồi đấy."
"Con biết."
Ngập ngừng một lúc, bà lại hỏi: "Hôm nay đi học có chuyện gì à? Sao mặt mày ủ rũ thế kia?"
Bàn tay Lục Cảnh thoáng cứng đờ, cậu nhìn mẹ, mím môi cười: "Không có chuyện gì đâu."
"Ừ!" Mẹ Lục Cảnh gắp một miếng đồ ăn bỏ vào bát cậu, nói tiếp: "Có chuyện gì, nhớ phải nói cho mẹ biết một tiếng, nghe chưa?"
"Vâng." Nghĩ một lát, cậu nói: "Cuối tuần này, mẹ có thể cho con nghỉ phép không đi học thêm không?"
Mẹ Lục Cảnh đặt đũa xuống, hơi cau mày: "Con nghỉ học để làm gì?"
Cậu vội lắc đầu: "Thôi, không có gì đâu ạ.
Cuối tuần con sẽ đi học thêm."
"Lục Cảnh, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.
Con nên nhớ điều đấy, đừng làm cha mẹ phải thất vọng.
Tập đoàn Lục gia của nhà ta sau này, con chính là người phải gánh vác."
Lục Cảnh nặng nề đáp: "Vâng, con biết rồi."
Mẹ Lục Cảnh chợt thở dài: "Chiều nay con không phải đi học trên lớp đúng không? Chỗ cô giáo dạy thêm, mẹ sẽ liên lạc, chiều nay con tùy ý đi chơi đâu thì đi cho khuây khỏa, tối phải về nhà sớm học bài nghe chưa?"
Cậu kinh ngạc, giọng nói hết sức vui mừng: "Dạ, con biết rồi."
"Thôi thôi, ăn cơm đi."
***
"Này, anh tính cắm rễ ở nhà em đấy à?"
Vương Doãn Kha ngoảnh đầu nhìn cô, hỏi ngược lại: "Sao? Không được à?"
Hạ Vy đã thay một bộ đồ mới, trông có vẻ hình như sắp ra ngoài, cô nói: "Ừm, không được."
"Em định đi đâu?"
Hạ Vy quỳ nửa người, bận xỏ giày vào nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáp: "Em có hẹn với Y Y ra ngoài.
Xế chiều, lớp em với lớp kế có thi đấu đá bóng, em trót hứa với tụi bạn sẽ đến xem rồi.
Sau đó còn đi gặp Ngọc Ý giải quyết vài việc."
Vương Doãn Kha chợt đanh mặt lại: "Chiêu Uyên! Em quên là sắp tới kì kiểm tra tháng rồi sao? Em xem với học lực của em đi, còn dám chạy ra ngoài chơi bời."
Hạ Vy liền đốp lại: "Hoành Thiên, không phải là giờ anh cũng lêu lổng ở nhà em không chịu về học bài đấy thôi."
"Anh khác."
"Giờ anh muốn quản em đúng không?"
"Anh..." Ngập ngừng một lát, hắn mới nhỏ giọng nói hết vế sau: "Anh không thích.
Anh không thích cái cảm giác lúc này.
Anh không muốn em giành thời gian cho bất cứ một ai ngoại trừ anh.
Anh không muốn em ra ngoài với người ta, nam hay nữ đều không được."
Hạ Vy nhất thời câm nín, cô bỗng phụt cười: "Hoành Thiên, nói thật em nghe, giấm đổ rồi hửm? Lí nào lại vậy? Chỉ có như thế mà anh cũng ghen cho được sao?"
Vương Doãn Kha im lặng, không gật đầu, lại chẳng dám phủ định.
Rất lâu sau mới nói: "Cho anh theo, được không?"
Lúc Y Y đến điểm hẹn, mắt liếc thấy Hạ Vy, bên cạnh còn có một người, kinh ngạc không thôi.
Y Y hỏi: "Hạ Vy, học trưởng sao lại ở đây?"
Hạ Vy cũng chẳng thể nói huỵch toẹt ra là hắn ghen nên một mực đòi đi theo, đành cười cười: "Không có gì đâu, đừng để ý."
Y Y dù cảm thấy quái lạ nhưng cũng không dám nói gì thêm, hình như có cảm học trưởng còn khẽ lườm mình, bất tri bất giác thế nào lại nổi cả da gà da vịt.
Chuyện là như thế này, hôm trước Y Y gặp phải một người đàn ông kì lạ, ông ta tự giới thiệu mình là đạo diễn Hồ, sắp tới sẽ quay một bộ phim mới, thấy Y Y có vẻ rất hợp với một vai diễn nữ phụ, bèn đưa cho Y Y một cái danh thiếp, bảo nếu có hứng thú, hẹn Y Y hôm sau đến địa điểm casting.
Hạ Vy nghe xong, hỏi: "Y Y, sao cậu tin người như thế mà có thể sống đến tận bây giờ nhỉ?"
Y Y đưa cho Hạ Vy cái danh thiếp hôm bữa đạo diễn Hồ đưa cho, cô lật qua lật lại, tiện tay ném sang cho Vương Doãn Kha.
Cô lại hỏi Y Y: "Cậu thật sự muốn dấn thân vào cái giới phức tạp đấy sao?"
Y Y há miệng định đáp lời, lại nghe Vương Doãn Kha chợt bảo: "Không phải lừa gạt đâu.
Anh cũng nghe nói, đạo diễn Hồ quả thật sắp làm một bộ phim mới, thời gian và địa điểm casting hoàn toàn trùng khớp với những gì bạn em nói."
Mắt Y Y lập tức sáng lên y như đèn ô tô: "Đấy! Hạ Vy, cậu nghe học trưởng nói chưa?"
Hạ Vy biết Vương Doãn Kha chắc chắn không nói dối, lúc này mới ậm ờ lên đường đến địa điểm casting với Y Y.
Dọc đường, luôn miệng không ngừng bổ não cho Y Y một đống linh tinh mà cô thường thấy trong truyện viết về giới showbiz, Y Y nghe mà mặt mày nhăn nhó lại rất khó coi.
Y Y run run giọng hỏi: "Ghê vậy sao?"
"Chứ còn gì nữa, cậu đừng có nhìn thế giới này bằng màu hồng như thế." Dừng một lát, chợt xoay vấn đề: "À mà này, nếu như vậy, sau này cậu tính đầu quân vào công ty giải trí nào? Phong Vân cũng không tệ, đúng không?"
Y Y dở khóc dở cười: "Làm sao tớ biết có vào được Phong Vân hay không, công ty đấy cũng lớn lắm chứ bộ."
Hạ Vy nói: "Sao cậu thiếu tự tin thế hả? Phấn đấu lên đi chứ?! Phấn đấu mãi rồi cũng có ngày thành công mà, đúng không?"
Câu cuối