Tử Minh thở hồng hộc, lồng ngực cảm thấy có chút nhói đau.
Cậu ta khẽ lắc đầu nguậy nguậy.
Vẫn không tin nổi mình chỉ là ngủ gật một chút, liền mơ thấy một giấc mơ hết sức hoang đường.
Hoang đường...!Hoang đường như thế nào? Tử Minh chợt nhận ra mình lại không nhớ rõ.
Thầy giáo bước đến trước mặt Tử Minh, hắng giọng gọi: "Tử Minh!"
Tử Minh giật thót, gian nan đứng dậy, cúi gằm mặt, đáp: "Dạ?"
Thầy giáo bảo: "Đứng im đây đến hết tiết nghe chưa?"
Tử Minh cuộn chặt tay thành quyền, đè nén giọng nói, ngoan ngoãn đáp "vâng" một tiếng.
Mà ở lớp bên cạnh, Lâm Hạ Vy lại đang xoắn não giải bài tập Lý.
Vương Doãn Kha còn ngồi cạnh cô, cười ngả ngớn.
Hạ Vy nhìn thấy, chỉ hận không thể cúi xuống tháo giày ra đập chết tươi hắn, à quên, hắn giờ là một linh hồn, dù có lấy giày ra phang, hắn cũng chẳng hề hấn gì.
Hạ Vy uất ức nuột một cục tức vào bụng, chờ khi nào cô đủ mạnh rồi, nhất định sẽ đánh hắn tơi tả.
Đến giờ ra chơi, Hạ Vy liền bị Y Y kéo xuống canteen ngồi ăn sáng.
Ở đây, Hạ Vy dỏng tai lên nghe cũng nghe không được ít chuyện.
Bạn nữ tomboy bàn bên vừa gặm bánh mì vừa gợi chuyện với chúng bạn: "Các cậu nghe tin gì chưa? Dạo gần đây trong trường chúng ta thường xuyên xảy ra các vụ kì quái đấy."
Nữ sinh đối diện bạn tomboy nói: "Nghe bảo trường có ma."
Bạn nam cùng bàn cũng nói: "Nghe nói mấy hôm trước, bác bảo vệ đi tuần thấy lớp 10A2 đang đóng cửa, vừa đi một vòng, quay lại liền thấy lớp đó cửa bị mở toang.
Nửa đêm nửa hôm, cổng trường đã khóa, trong trường cũng không còn học sinh, lý nào lại xảy ra chuyện kì quái này."
Hạ Vy nhất thời mắc nghẹn.
Lớp 10A2...!là lớp của Hạ Vy.
Nhớ tối hôm đó, sau khi ra khỏi lớp, Hạ Vy liền trèo tường ra khỏi trường, nửa đường cũng không đụng mặt bác bảo vệ, chuyện này cư nhiên lại trở thành một chuyện quái đản.
Bạn tomboy lại bảo: "Uầy, nhắc đến lớp 10A2 ấy hả, hôm trước lớp đấy đang trong giờ học, tự dưng có một nam sinh nghe bảo bị cái gì đó dơ bẩn hù dọa đến khiếp sợ mà ngất đi."
Bạn nam nói: "Không chỉ có một, mà là hai lận, người còn lại là một nữ sinh.
Hôm đó ở trong lớp đang học bài, chính mắt tớ nhìn thấy nữ sinh đó chạy trối chết, vừa chạy vừa hét toán loạn hết cả lên."
Bạn nữ đối diện bạn tomboy khẽ rùng mình: "Nghe sao có vẻ...!tự dưng thấy lớp 10A2 tà khí thế nào ấy nhỉ?"
Bạn tomboy gật gật đầu: "Đúng là lớp đấy nghe có vẻ tà khí thật.
Nhưng cũng không hẳn là chỉ xảy ra ở lớp đấy.
Sáng thứ tư tuần trước, người ta phát hiện bàn ghế lớp 12C5 trong một đêm bị chuyển hết ra ngoài.
Mà lớp đấy ở tận tầng 3 lận, chã nhẽ lúc chuyển đi, bác bảo vệ lại không phát giác được?"
Bạn nam cũng hùa theo kể: "Còn lớp 11B3 nữa, nửa đêm nghe nói ở đấy thỉnh thoảng lại phát ra tiếng khóc thút thít, nhưng đến lúc bác bảo vệ kiểm tra, lại không thấy ai cả."
Bạn tomboy nói: "Đâu chỉ có thế, học sinh lớp 11B9 này, lớp 11B5 này, và cả lớp 12C1 sáng nay đến lớp liền thấy lớp mình lộn xộn hết cả lên, lớp còn có vài chỗ ướt nhẹp, mà cái mùi nước đấy, tanh tưởi không chịu được.
Ngoài ra, bàn ghế lớp 10A6 sáng nay cũng được phát hiện cái nào cũng dính một bàn tay màu đỏ, có cái là mùi sơn, có cái mùi màu, có cái lại mùi máu tanh."
Bạn nữ tia nghe mà kinh hồn bạt vía, lắp bắp hỏi: "Làm...!Làm sao các cậu biết nhiều thế?"
Bạn tomboy cười ha hả, vỗ vai bạn nữ: "Cậu đấy, rảnh rỗi nên cùng bọn tớ xuống phòng bảo vệ tám chuyện với bác bảo vệ.
Ông đấy biết hơi bị nhiều chuyện."
Lâm Hạ Vy nghe mà đầu óc có phần choáng váng.
Mà tự dưng trong lòng lại nhảy ra một tia hưng phấn, xem ra sắp có việc để quậy rồi.
Ai mà ngờ, lần ra chơi tiếp theo, Ngọc Ý lại đến tận cửa lớp tìm cô.
Hạ Vy đưa tay đỡ trán, thật tình không ngờ chị ta nghe mấy tin đồn trong trường xong lại đến tìm cô đòi hợp tác.
"Tối nay? Không rảnh không rảnh." Hạ Vy xua xua tay, mặt đầy nét ghét bỏ: "Mà có rảnh cũng không muốn đi bắt ma với chị."
Ngọc Ý nổi giận, nói không nên lời.
Hạ Vy lại nói: "Tôi thấy chị rảnh rỗi thật đấy.
Tự dưng lo chuyện bao đồng làm cái quái gì? Còn không bằng về nhà ôm máy tính chơi game đi cho lành."
Ngọc Ý quát: "Lâm Hạ Vy, cô nói ra những lời này không cảm thấy rất vô trách nhiệm sao? Không cảm thấy có lỗi với tổ tiên Lâm gia sao?"
Vì đang nói chuyện ở hành lang trước cửa lớp, Ngọc Ý còn lớn giọng như vậy, tự dưng liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngọc Ý biết mình vừa bị hố, thẹn quá hóa giận quát lên với mấy người xung quanh: "Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn ăn đánh hả?"
Đám học sinh oán giận tản đi, tự động tránh xa Ngọc Ý ra, ai làm việc nấy, tất nhiên là họ không có gan chọc giận Ngọc Ý rồi, ai mà biết chị ta lên cơn dại gì.
Nhưng mà nữ sinh đối diện chị ta...!Aizzz, thật dũng cảm làm sao.
Hạ Vy một lát sau mới lên tiếng, mặt không biến sắc, bình thản đến mức không thể bình thản hơn: "Rốt cuộc thì chị muốn gì ở tôi? Hay hứng thú với tôi? Muốn tiếp cận tôi?"
Ngọc Ý nghe mà suýt cắn vào lưỡi, toàn thân nổi đầy da gà da vịt.
Chị ta hừ lạnh: "Bớt hoang tưởng đi.
Cô tưởng ai làm gì cũng có ý xấu hết hả? Bản chị đây chính là có hứng thú muốn hợp tác chơi với cô, chứ không phải có hứng thú với cô.
Vả lại, giới tính chị đây còn thẳng hơn cả ruột ngựa nữa đấy." Dừng một lát, lại nói tiếp: "Bệnh nghề nghiệp, muốn trừ ma diệt ác không được hả?"
Hạ Vy ném một ánh nhìn kì dị lên người Ngọc Ý từ đâu tới chân.
Mấy giây sau mới thốt lên bốn chữ: "Nghe mà buồn nôn."
Ngọc Ý trợn trừng mắt, rít qua kẽ răng: "Cô tin tôi đánh cô không hả?"
Hạ Vy cười bỡn cợt: "Có giỏi thì đánh đi.
Tôi có linh hồn kia chống lưng, chị làm gì được tôi?".
Bạn đang đọc truyện tại ( ТRUМ TRUYEN.
M E )
"Linh hồn kia" mà Hạ Vy nhắc tới chính là Vương Doãn Kha.
Nghe tới cụm từ này, Ngọc Ý cũng ngầm hiểu được linh hồn mà cô nói tới là linh hồn nào.
Vương Doãn Kha đứng bên cạnh Hạ Vy, nghe cô nói vậy, khóe môi bất giác giật giật.
Hắn chống lưng cho cô hồi nào? Bịa đặt chuyện cũng quá không biết xấu hổ.
Còn là bịa đặt ngay bên cạnh hắn, thật hết nói nổi.
Ngọc Ý định nói gì đó, vừa đúng lúc chuông reo, chị ta hậm hực nuốt câu nói đó vào trong, lườm nguýt Hạ Vy một cái rồi bỏ về lớp.
Hạ Vy xoay người, tự dưng lại đụng mặt Thiên Lam.
Cô không nói không rằng, chậm rãi lách người đi qua Thiên Lam để về chỗ ngồi.
Thiên Lam có hơi bất ngờ, di chuyển tầm mắt lên người Hạ Vy một lúc lâu, trong lòng cảm thấy có chút tò mò.
Lúc nãy, Thiên Lam có nghe thoang thoáng Ngọc Ý với Hạ Vy thì thà thì thầm cái gì mà "bắt ma", cái gì mà "linh hồn", chung quy vẫn là chả hiểu cái mô tê gì sấc.
Đêm đến, sau khi chờ cho Y Y ngủ say, Hạ Vy liền cùng Vương Doãn Kha lẻn đến trường.
Cô đứng trước bức tường cao lớn tầm 3 mét, đầu hơi nghiêng nghiêng như đang suy tính cái gì đó.
Vương Doãn Kha thấy cô như vậy, cũng nghiêng đầu chăm chú quan sát bức tường xem nó có gì bất thường không.
Quả nhiên một lúc lâu sau, vẫn không thấy có gì xảy ra.
Hắn nhịn không được bèn hỏi: "Em tính đứng ở đây làm gì?"
Hạ Vy ngẩn người ra vài giây, lại nhấc chân lượn lờ đi qua đi lại một vòng rồi tỉnh ruồi đáp: "Tìm cách trèo qua."
Lần trước Hạ Vy thành công tẩu thoát khỏi trường vì ở đây, ngay đằng sau bức tường có một cái cây lớn, cô trèo lên cây, đến khi chân chạm tới cành cây sát đỉnh bức tường, Hạ Vy hít một hơi thật sâu mới dám nhảy xuống, vừa hay thế quái nào lại nhảy trúng một con chó lớn.
Nó bị cô đè, tức giận không thôi, mà cô lúc đấy hiển nhiên nhờ vậy mà toàn thân lành lặn.
Chỉ là thở phào còn chưa kịp thở, liền bị con chó hung dữ rượt một đoạn đường dài.
Nghĩ lại, Hạ Vy cảm thấy mình đúng là trong cái may có cái rủi.
Đôi lông mày Vương Doãn Kha hơi chau lại.
"À há, xem ai đây này."
Giọng nói truyền từ trên đỉnh đầu truyền tới, Hạ Vy cùng Vương Doãn Kha không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy...!một bóng ngươi đen thui.
Bất quá vì nghe thấy giọng nói nên có