Mùa thu, cuối tuần.
Quảng trường Fountain sau giữa trưa phi thường náo nhiệt.
Khó được ngày nghỉ, tất cả mọi người thích đi ra dạo một vòng.
Lúc này ánh nắng vừa vặn, không ít người đi đường đều chọn tản bộ hóng gió trên quảng trường. Cha mẹ dắt con cái ra chơi đùa, tình lữ hẹn hò đều sẽ vừa lúc đi ngang qua hoặc dừng lại con phố thương nghiệp phồn hoa cạnh quảng trường này.
Có người bán hàng rong cơ linh bán đồ chơi ở trong này, hoặc vòng ra một mảnh sân bãi thuê giày trượt băng cho người ta chơi đùa, thỉnh thoảng có đứa bé cầm bóng bay cười ha hả chạy qua, chân ngắn nhỏ nhanh đến mức cha mẹ cũng không đuổi kịp.
Ở chỗ tương đối yên tĩnh một chút cạnh Fountain, Lâm Lan đang ở đây, lúc này đang nửa ngồi đút một miếng gà chiên trong tay cho con mèo hoang vừa vặn nhìn thấy.
Cô thắt đuôi ngựa thấp, một chiếc áo choàng màu trắng gạo làm nàng thoạt nhìn mười phần văn tĩnh, lúc này trên gương mặt đẹp mang theo ý cười nhìn mèo con liên tục ăn miếng gà, thỉnh thoảng xé nhỏ miếng gà trong tay đưa qua cho nó ăn.
“Lan Lan!”
Cũng không lâu lắm, một thanh niên từ bên đường vẫy vẫy tay chạy chậm về phía nàng, trong lúc đi lại có chút vội vã.
Lâm Lan nghe giọng nói quen thuộc gọi to cũng không đứng dậy trước mà là thong thả ung dung tiếp tục cho mèo ăn, xé nhỏ miếng gà cuối cùng trong tay cho mèo con, lúc này nàng mới vừa dùng khăn ướt chậm rãi lau mỡ đông trên đầu ngón tay, vừa chậm rãi đứng dậy quay đầu nhìn về phía người thanh niên đã sắp đi tới, trên mặt như cười như không.
“Có thể a, Thiệu Tu Diệp, chủ động hẹn em tới, lại làm cho em ngu ngốc đứng chỗ này chờ anh hơn một giờ.” Nàng nhướng cặp mày mảnh, âm điệu giương lên: “Anh thật giỏi a.”
“Không không không, không có không có!” Thanh niên tên Thiệu Tu Diệp vội vàng lắc đầu, mười phần có mong muốn cầu sinh: “Lúc xuất phát xảy ra chút việc nhỏ làm trễ nãi một chút, bên công ty kia có việc gấp bảo anh trở về một chuyến, anh xử lý xong sau liền chạy nhanh đến đây! Trước đó cũng đã gửi tin nhắn xin phép với em, Lan Lan anh là người thế nào em còn không biết sao, khi anh với em cùng một chỗ cho tới bây giờ chưa từng đến trễ!”
Lâm Lan không nói chuyện, cô đang nhìn từ trên xuống dưới người bạn trai đã lâu không gặp mặt. Thiệu Tu Diệp có một khuôn mặt được xưng tụng là đoan chính soái khí, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, thân hình cân xứng cao lớn, hai năm trước khi hắn chủ động theo đuổi cô, Lâm Lan cũng từng được không ít cô gái hâm mộ.
Nửa năm trước, hắn bởi vì điều động công việc, dọn khỏi thành phố hai người làm việc sinh hoạt với nhau mà đi tới thành phố chỗ tổng bộ công ty làm việc, hai người đành phải tách ra, hiện tại đã yêu nơi đất khách nửa năm.
Lúc này, người đàn ông trước mắt bộ dáng tinh anh một thân âu phục thủ công hoàn mỹ, giày da sáng bóng loáng, lúc sát lại gần có thể ngửi được hương nước hoa cao cấp Cologne, đối với Lâm Lan mà nói, lại có vẻ có chút xa lạ.
“Cái này, đây mặc lúc đi làm.” Thấy ánh mắt cô không ngừng tuần tra qua lại, Thiệu Tu Diệp lại vội vàng nói: “Trước đó công ty đột nhiên có việc gấp cần xử lý, Lan Lan anh cũng không có cách nào khác, thật không phải cố ý mặc thành thế này gặp mặt em.”
“Anh gấp cái gì?” Khóe môi Lâm Lan cong lên: “Em vừa định nói lúc anh đi làm ăn mặc rất soái a, nhất định có không ít cô nàng thích đi?”
Thiệu Tu Diệp lập tức xấu hổ cười một tiếng: “Lan Lan em nói cái gì vậy.” Giống như là thực sự muốn nói sang chuyện khác, hắn tiến lên một bước giữ chặt tay Lâm Lan liền đi về phía trước: “Đi thôi, đợi lâu như vậy bụng em cũng đói rồi phải không? Anh dẫn em đi tiệm cũ ăn đi.”
Hai người đều là giai cấp tiền lương, coi như là yêu đương hẹn hò cũng đi không nổi nhà hàng cao cấp gì, Thiệu Tu Diệp nói chỗ cũ cũng chỉ là một tiệm lẩu ổn định giá kinh doanh không tệ, là loại mỗi người tiêu phí không cao hơn 90 khối kia.
Trước kia Lâm Lan đến đó luôn có thể ăn đến đầy mặt thỏa mãn, được hắn nhân nhượng như thế sẽ hạnh phúc đỉnh đỉnh đi theo, nhưng bây giờ, Thiệu Tu Diệp vừa nắm lấy đã bị cô đẩy tay ra.
“Thiệu Tu Diệp, tháng trước trong tin nhắn anh đã nói với em anh được thăng chức tăng lương. Chúng ta khó được gặp mặt một lần, mỗi lần cũng đều là em chủ động tới tìm anh, anh cứ định một mực mời em ăn cái này?”
Nghe xong khẩu khí bạn gái nói chuyện đã biết cô còn chưa hết giận, người đàn ông lúng túng thu tay về: “Lan Lan em nói đúng, không nên đi chỗ đó. Vậy, anh mời em đi ăn cơm tây đi!”
Hai người xuyên qua quảng trường, đi đường riêng cho người đi bộ bên trong, ngồi xuống tại trong một nhà hàng Tây mà trước kia tới tận giờ khi đi ngang qua chỉ ở bên ngoài nhìn xem mà không dám đi vào, bọn họ ngồi xuống không lâu thì nhân viên tạp vụ liền cầm lấy menu tinh mỹ lễ phép hỏi thăm.
“Chúng ta…” Thiệu Tu Diệp còn chưa dứt lời, menu mới nhận từ nhân viên tạp vụ đã bị Lâm Lan lấy khỏi tay.
“Tôi muốn cái này, cái này, cái này… còn có cái này.” Ngón tay trắng nõn của người con gái nhất nhất điểm qua từng món ăn đắt đỏ như bít tết, trứng cá muối, canh nồng đồ ngọt trên thực đơn, cuối cùng lại còn thêm một bình rượu đỏ bốn chữ số, nhìn nhân viên cửa hàng được huấn luyện nghiêm chỉnh tốc ký hết các món đã chọn, cười híp mắt trả menu về: “Tạm thời chỉ những thứ này, làm phiền cô.”
Thiệu Tu Diệp ngồi đối diện mắt thấy bạn gái chọn món một lần nói ít liền không còn mấy ngàn, trên mặt một hồi xanh một hồi trắng, vô thức muốn há mồm liền đón lấy ánh mắt như cười như không của bạn gái: “Thế nào? Đau lòng như vậy? Lúc anh lén tôi trộm mua một đôi AJ 8000 khối cũng không có đau lòng tiền lương của mình a.”
“Đó là…!” Người đàn ông vừa định phản bác lại thu lại trong nháy mắt, rất nhanh cúi đầu nhận sai: “Lan Lan, anh sai rồi. Việc này không thương lượng với em, là anh không đúng.”
“Xem ra anh còn nhớ rõ chúng ta đã nói phải cố gắng tích lũy tiền cùng mua nhà kết hôn.” Nhân viên tạp vụ đã rất có ánh mắt cầm thực đơn đi mất, nhưng Lâm Lan cũng không bỏ qua hắn: “Tôi còn tưởng rằng bởi anh mới dời tới thành phố sau đó hoàn cảnh thay đổi ngay cả tâm cũng biến dã chứ.”
Người đàn ông đối diện cũng không nói chuyện, có lẽ là bởi bản thân đuối lý, lại có lẽ bởi vì khí thế bạn gái bức người, bữa tình nhân vốn nên lãng mạn ưu nhã đều trở nên trầm mặc, ngay cả khúc đàn violon nhuộm đẫm bầu không khí trong nhà hàng cũng không thể làm dịu.
Đồ ăn lên thật nhanh, nhân viên tạp vụ tay chân lanh lẹ đem thức ăn tinh mỹ đưa lên bàn ăn theo trình tự, lại đem bình rượu đỏ bốn chữ số kia mở nút rót vào ly rượu chân cao của đôi nam nữ.
Ly thủy tinh trong suốt nhiễm màu rượu đỏ cũng chiếu ngược ảnh đôi nam nữ trên bàn ăn này, một người cúi đầu trầm mặc, một người tay cầm dao nĩa ăn đến không tim không phổi.
Thiệu Tu Diệp nhìn Lâm Lan đối diện động tác ưu nhã cắt bít tết ăn đến mười phần ưu nhã, mày cũng không tự giác nhăn lại, trong ấn tượng của hắn, bạn gái đều là ở phòng cho thuê giá rẻ, quen ăn khuya ở quán ăn vặt giống như hắn, phương tiện giao thông bình thường tự do nhất chính là một chiếc cừu con trước đó hung hăng đào về từ chợ second-hand, ngồi đằng sau đều cười rất vui vẻ nay bộ dáng đối với cơm tây cao cấp hết sức quen thuộc, cũng làm hắn cảm thấy xa lạ.
Nhìn khuôn mặt thanh xuân đẹp đẽ của bạn gái, một suy đoán bất thình lình hiện lên trong đầu làm hắn trào ra nộ khí.
“Anh đang nghĩ cái gì?” Đối phương đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, bất tri bất giác nàng lại đã dùng cơm xong rồi: “Khó được ăn một bữa đại tiệc lại mất tập trung, chẳng lẽ là có lời gì muốn nói với em?”
Một câu, làm cho Thiệu Tu Diệp một lần nữa tỉnh táo lại, vốn hắn còn cảm thấy chột dạ áy náy, nhưng suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trước đó làm hắn quẳng ra sau đầu.
“Đúng.” Hắn vứt dao nĩa xuống, hít sâu một hơi, tựa như là quyết định ngẩng đầu thẳng tắp nhìn về phía bạn gái ở đối diện: “Lan Lan, chúng ta… chia tay đi.”
Ba chữ cuối cùng vừa ra, động tác dùng khăn vuông lau miệng của Lâm Lan dừng một chút.
Hai giây sau, nàng cúi đầu nhìn bàn ăn đã ăn sạch của mình với bít tết cao cấp còn lại một nửa ở đối diện, nhẹ giọng cảm thán: “May mà tôi ăn nhanh, bằng không thật có thể nuốt không trôi.” Tùy tay ném khăn đã lau lên bàn, cô cũng ngẩng đầu cười cười với hắn: “Bữa cơm tan vỡ này ăn vẫn còn được, tốt thôi, tôi đồng ý.”
Không có không thể tin, cũng không có khóc rống dây dưa, càng không có cuồng loạn, biểu hiện của người con