“Con đề cử các ngài với nữ đồng nghiệp của con, ragdoll cùng Chinchilla tinh tế không dễ nuôi như vậy đều được nuôi tốt ở chỗ các ngài như thế, mèo Abyssinian khẳng định cũng không thành vấn đề, chú xem có thuận tiện hay không?”
Thuận tiện!
Phi thường thuận tiện!
Mèo Abyssinian giá cả nhưng không bại bởi mèo ragdoll chút nào, nguồn gốc của nó ở Ethiopia, hình thể hình dáng tương tự như Xiêm La đều là dạng dài nhỏ, nhưng lại đầy đặn hơn chút so với Xiêm La, là một trong các loại mèo nuôi trong nhà cổ xưa nhất.
Làm quý tộc trong mèo lông ngắn, dáng vẻ nó đoan trang, tôn quý ưu nhã, bởi vì là đôi chân dài trong chúng mèo nên cũng được gọi là mèo múa ba lê.
“Khi nào thì đón? Ở đó đón? Tôi tự mình đến nhà thăm hỏi cũng được!… Mặc dù tôi muốn nói như vậy, nhưng là mang thai với không được nuôi mèo không có quan hệ gì a.” Lâm Lan còn đang ở phòng mới huấn luyện các bé mèo con bán manh mười tám thức đứng ở phòng khách trống trải nói chuyện với Hứa Hướng Phi, lông mày nhỏ nhắn nhăn lại, “Mèo căn bản không có chỗ xấu gì với phụ nữ có thai, đã là năm nào rồi còn có người nghĩ như vậy?”
“Cô nói với tôi cái này cũng vô dụng thôi, trên thực tế người đồng nghiệp kia của tôi đã nói không biết bao nhiêu lần với mẹ chồng cô ấy như vậy, nhưng mà vài trưởng bối lớn tuổi… cô hiểu đó.” Hứa Hướng Phi chỉ chỉ đầu của mình: “Bọn họ chỉ cố chấp tin tưởng thứ mình nguyện ý tin tưởng. Cô nói với bọn họ một vạn lần là muốn nhiễm trùng cong của mèo nhất định phải ăn cái đống mới mẻ mà mèo mới kéo kia mới có thể trúng chiêu, bọn họ cũng chỉ sẽ lắc đầu nói ta không nghe ta không nghe. Đồng nghiệp tôi vì việc này người đều tiều tụy một vòng, không lay chuyển được lão nhân, chỉ có thể nhờ quan hệ tặng cho người tốt.”
Cuối cùng Lâm Lan hẹn xong với Hứa Hướng Phi vào một ngày cuối tuần đi nhà vị đồng nghiệp kia của anh ấy đón mèo.
Nhà người có thể nuôi loại mèo gia cảnh người ta không kém nơi nào, quả nhiên, nơi Hứa Hướng Phi mang theo cô đi là một tiểu khu xa hoa trung tâm thành phố Thành Tây, sau khi có được sự cho phép của nghiệp chủ, hai người thuận lợi đến gia đình kia.
Mở cửa chính là chủ mèo, một người phụ nữ trẻ tuổi đã lộ bụng bầu, họ Diêu.
Đại khái là bởi vì mèo sắp bị tiễn bước, sắc mặt Diêu nữ sĩ thật không tốt, nhưng giáo dưỡng tốt làm cô ấy cố gắng bảo trì mỉm cười với khách: “Tới rồi, mời hai vị vào.”
Đi theo chủ nhân vào cửa, Lâm Lan liếc mắt liền thấy được ở phòng khách trống trải bày biện túi mèo, đồ ăn cho mèo, ổ mèo cùng đồ chơi mèo một hệ liệt các loại vật dụng của mèo, nhãn hiệu cùng kiểu dáng đều khá là xa hoa, nhìn ra được chủ nhân phi thường dụng tâm đối với mèo con.
Mèo đã được cho vào túi xách mèo, nó nằm nằm ở bên trong, mắt hạnh thật to được khảm trên cái đầu nho nhỏ, chỉ có thể lờ mờ trông thấy thân mèo tiểu xảo thon dài cùng da lông đỏ nâu giao nhau.
“Nó gọi Pudding, năm nay hai tuổi.” Diêu nữ sĩ đem mèo đưa cho Lâm Lan, miệng một khắc càng không ngừng căn dặn, “Pudding thích nhất là đồ ăn cho mèo hiệu Instinct, có khi sẽ ăn đồ ăn vặt nhà Acana làm, có điều đồ ăn vặt yêu nhất là cá tuyết khô, tính tình nó rất yên tĩnh, có chút yếu ớt, thích nhất là ghé vào ghế sô pha hoặc là trong ngực người đi ngủ, thích chơi chuột chạy bằng điện cùng heo nhảy nhót, còn có cái đệm mèo này bình thường nó cũng thích nằm ở trên… những vật này tôi đều chuẩn bị xong, đồ ăn cho mèo cùng đồ ăn vặt tháng trước tôi mới thêm, đủ để Pudding ăn nửa năm… Còn có ổ mèo này với đồ chơi, đều là nó thích nhất, cũng xin cô đều mang về, tránh khỏi đến lúc nó về nhà mới liền… liền…”
Nói càng nhiều, con mắt Diêu nữ sĩ lại càng đỏ, cuối cùng nghẹn ngào đến nỗi ngay cả nói cũng không thể nói liền mạch.
Mèo con màu nâu đỏ vẫn luôn yên tĩnh nằm trong túi xách mèo đột nhiên ngồi không yên, lay cửa sổ nhỏ của túi mèo, kêu to về phía chủ nhân.
“Meo—“ (Mẹ, không cần khổ sở.)
Tiếng kêu của mèo Abyssinian được công nhân êm tai, tiếng kêu kiều kiều như chuông bạc.
Lúc này lại làm cho Diêu nữ sĩ lập tức rơi lệ.
“Pudding!” Hai năm sớm chiều ở chung, xem như không nghe hiểu tiếng mèo, làm chủ nhân Diêu nữ sĩ vẫn là ăn ý phân biệt ra ý tứ của tiếng kêu của yêu sủng: “Ô…! Pudding! Pudding!”
Cô ôm thật chặt túi mèo, cách tường rương kề đầu nhau với Pudding, nước mắt cuồn cuộn.
Cảnh tượng như vậy, Lâm Lan với Hứa Hướng Phi nhìn xem đều có chút không đành lòng.
“Diêu nữ sĩ, nếu phi thường không bỏ được, chờ cô sinh con xong cũng có thể đón nó về.” Lâm Lan nhịn không được nói với cô ấy.
Diêu nữ sĩ ôm túi mèo không nguyện ý buông tay kinh ngạc ngẩng đầu, trong nước mắt còn mang theo kinh hỉ.
“Cô có thể nghĩ thế này, xem như là không tiện, tạm thời gửi nuôi Pudding ở chỗ tôi.” Thấy được bộ dáng này của cô ấy, Lâm Lan cũng lộ ra tươi cười, ấm giọng giải thích, “Hẳn là Hứa Hướng Phi đã nói với cô đi, về sau tôi sẽ mở cà phê mèo, giúp khách hàng có yêu cầu gửi nuôi sủng vật cũng là một trong các hạng mục kinh doanh. Chờ cô sinh con xong, chữa trị thân thể cho tốt, lại chọn một lúc thuận tiện tới bên chỗ tôi đây, trả phí tổn gửi nuôi sau đó liền có thể đón Pudding về nhà. Đề nghị này như thế nào?”
Khuôn mặt vốn dĩ tiều tụy của Diêu nữ sĩ lập tức có hào quang, cô ấy cơ hồ là thốt ra: “Tôi nguyện ý…”
“Không được! Mèo này đã tiễn bước thì không cho phép đưa về!” Thanh âm vang dội của một bà già đánh gãy cô ấy, trong phòng khách chẳng biết lúc nào xuất hiện một bà già hơn sáu mươi tuổi, lúc này một mặt tức giận trừng Diêu nữ sĩ: “Mèo không thể giữ, lời này tôi đã nói rất nhiều lần với cô rồi đi! Mấy con mèo mèo chó chó kia đặc biệt yêu rụng lông, vạn nhất không cẩn thận bị đứa nhỏ hít vào trong mũi thì sao! Cô làm người mẹ có trách nhiệm được hay không!”
“Không phải… bác gái, lông mèo chó đều rất to dài, cái mũi của Bảo Bảo không hít vào được…” Hứa Hướng Phi yếu ớt giải thích, sau đó lập tức đều bị lão thái thái sặc lại.
“Tôi nói sẽ hít vào chính là sẽ hít vào! Dù sao hết thảy những thứ có hại cho cháu tôi đều không cho tới gần! Mèo không được chó không được, cái gì cũng không được!”
Hứa Hướng Phi lập tức lui lại mấy bước, thua dưới khí thế của lão thái thái đã luyện thành vô địch lúc tuổi trẻ ở nông thôn.
“Mẹ!” Diêu nữ sĩ nghe đã có chút hỏng mất: “Sao mẹ có thể thế này!”
“Tôi thế nào! Tôi còn không phải là vì tốt cho cô với Bảo Bảo! Vạn nhất bởi vì con mèo này xảy ra chuyện gì cô vãn hồi được sao!” Lão thái thái trừng mắt khí thế hùng hổ: “Dù sao tôi nói không cho phép nuôi sẽ không cho nuôi! Về sau nếu cô thật dám đem nó đón về, ngày thứ hai tôi liền ngồi xe đem nó ném đi rất xa cô có tin không!”
Khí thế trong phòng khách trong nhất thời cứng ngắc tới cực điểm, phụ nữ có thai tuổi trẻ lung lay sắp đổ, hai tay cầm túi mèo khớp xương càng bóp càng trắng.
Bà già cố chấp bén nhạy cảm giác được cảm xúc biến hóa của con dâu, lúc này bà ta cũng không có tiếp tục cứng rắng gánh đòn với con dâu, mà là lại đổi một gương mặt nhu hòa, dùng một bộ khẩu khí người từng trải thở dài nói: “Con dâu, mẹ biết con không muốn đem mèo tiễn bước, không thích mẹ như vậy, nhưng mẹ cũng là vì tốt cho con a.” [Pen: Tôi nhổ cái đậu xanh rau má nó thứ vì tốt cho ….]
Bà ta nhìn chằm chằm túi mèo, ánh mắt khẽ quét qua chú mèo bên trong, Lâm Lan không bỏ qua sự không thích cùng không kiên nhẫn của bà ta đối với mèo, nhưng lúc một lần nữa nhìn về phía con dâu lại đổi thái độ.
“Con suy nghĩ một chút a, về sau chờ con sinh đứa nhỏ ra, con thật sự có tinh lực chiếu cố con mèo này như trước kia sao? Lúc chưa có con thì con có thể mỗi ngày sáng sớm đêm đen làm đồ ăn cho mèo đồ ăn khuya cho nó, mỗi ngày nghỉ thu thập lông mèo thay nó, mua đồ chơi cho nó đùa nó chơi, lúc ngã bệnh đưa nó đi xem bác sĩ thú ý. Sau khi có con rồi con còn nhớ được sao? Cái này tương đương với con chiếu cố hai đứa trẻ, hơn nữa cả một ngày cũng không rảnh rỗi.”
Diêu nữ sĩ há hốc mồm, phát hiện chính mình không cách nào khẳng định, bởi vì…
“Con dâu à, trước khi kết hôn con đã nói với mẹ, xem như sau khi cưới sinh con rồi cũng sẽ không bỏ việc ở nhà nuôi con, mẹ đáp ứng. Nhưng có con rồi con tan tầm về cũng không có khả năng