Tết Nguyên Đán, cả nước nghỉ.
Đồng thời cũng là thời điểm tốt để các đại thương gia làm các hoạt động tuyến trên tuyến dưới tứ phía, mở di động ra là có thể trông thấy các loại APP mua sắm điên cuồng nhắc nhở các loại chiết khấu giảm hết, để điện thoại di động xuống đi trên đường cũng có thể nhìn thấy nghe được không ít biểu ngữ các cửa hàng kéo lên hoặc mở loa ra hô to các loại hoạt động ưu đãi.
Thang Hiểu Nhã chính là một dân đi làm phổ thông thừa dịp nghỉ đi ra dạo phố, là cái loại viên chức văn phòng làm sáu nghỉ một lại có lúc còn phải tăng ca kia.
Người trẻ tuổi bây giờ vô luận là sinh hoạt hay là áp lực công việc đều rất lớn, rất nhiều người thậm chí đều bởi vậy đã mất đi hứng thú xã giao, càng đừng đề cập tới tìm người khác phái yêu thương lâu dài.
Là trò chơi nó chơi không dễ hay là ngủ bù không đủ thơm, thời gian nghiệp dư của chính mình đều không đủ dùng, còn nhất định phải lãng phí ở trên thân người khác?
Thang Hiểu Nhã đã không muốn tiếp tục dối trá khách sáo lẫn nhau ở chỗ làm việc biểu thị, tình nguyện một mình ra đi ở đường cái không thả đầu óc cũng không muốn đi phí sức suy nghĩ làm thế nào để ứng đối vừa vặn với người bên cạnh.
“Mua hai tặng một? Tất cả giảm 30%? Tất cả 50 nguyên… trở lên? Cái chữ ‘trở lên’ kia ông có thể lại viết nhỏ một chút sao?” Đi ngang qua từng cửa hàng, Thang Hiểu Nhã vừa ăn trứng gà trong tay vùa thấp giọng phun tào: “Không có chút ý mới nào a, ngày lễ ngày tết chỉ cần làm hoạt động đều là mấy cách này, đã nhiều năm như vậy cũng chưa đổi kịch bản a.”
Lúc này một trận gió lớn thổi qua, Thang Hiểu Nhã không khỏi run một cái.
“Lạnh quá! Quả nhiên mặt trời mùa đông đều không được việc!” Cô thuận miệng oán trách một câu, kỳ thật thời tiết hôm nay rất không tệ, ánh nắng chiếu lên trên người cũng rất ấm áp, nhưng chỉ cần có gió đông thổi qua thì thế nào cũng sẽ không thoải mái.
Sau đó cô liền có chút muốn mua một ly thức uống nóng, không câu nệ là trà sữa hay là cà phê, tóm lại uống vào trong bụng có thể ấm áp thân thể là xong.
“Hình như… nhớ rõ là phụ cận bên này có một quán trà sữa a?” Đem cổ cùng cằm bọc lấy trong khăn quàng cổ, Thang Hiểu Nhã lần theo ấn tượng ít ỏi trước kia tìm kiếm cửa hàng, không có cách nào, đã có mấy tháng không tới một mảnh quảng trường bên này đi dạo, có thể nhớ thô sơ giản lược bên này có cửa hàng gì đã thực không dễ dàng.
Đợi sau khi cô dựa vào biển báo giao thông quen thuộc trong trí nhớ thật sự tìm tới vị trí cụ thể thì mới phát hiện quán trà sữa trước kia đã không thấy, thay vào đó…
“Oa –!”
Không phải do cô gái trẻ tuổi này lập tức bật thốt lên kinh hô, con mắt của cô đã muốn bị một con mèo ragdoll đứng trên giá đỡ hình hoa kiểu Âu sau tủ kính cửa hàng hấp dẫn triệt để.
Ánh nắng ấm áp nhu hòa trong mùa đông xuyên thấu qua tủ kính pha lê sạch sẽ, chiếu vào trên người con mèo đang duy trì tư thái ngồi ngay ngắn kia, đem lớp lông dày vốn đã mềm xốp chỉnh tề đánh ra vầng sáng dìu dịu, cái mũi nhỏ phấn nộn cùng đôi mắt pha lê sáng long lanh như lam bảo thạch khảm trên cái đầu có đường vân hai chữ V, cái yếm cổ tuyết trắng trước ngực kia càng làm nó nổi bật lên phá lệ ưu nhã mê người, nếu không phải cái đuôi to bồng bềnh kia thỉnh thoảng nhẹ nhàng vung vẩy thì thật sự xinh đẹp như con thú bông lông tơ kia vậy.
“Mèo ragdoll thật khá!” Thang Hiểu Nhã đã tuyệt không hề lịch sự bám lên trên tủ kính pha lê, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm mèo con, chẳng sợ kỳ thật giá đỡ mèo bên trong còn cách lớp kính một đoạn, vẫn là không cách nào ngăn cản cỗ nhiệt tình lúc này của cô: “A a, thật đáng yêu!”
Tựa hồ đã thành thói quen với việc bị nhân loại dùng loại ánh mắt si hán mà nhìn, mèo ragdoll không hoang mang chút nào, nâng một cái vuốt lên bắt đầu liếm lông cho mình. Cách cửa sổ pha lê sát đất thật dày, Thang Hiểu Nhã không nghe được động tĩnh bên trong, nhưng có thể nhìn ra trong lúc ragdoll nhỏ liếm lông meo một tiếng đối với bên cạnh.
Cô vô thức thuận theo ánh mắt mèo ragdoll nhìn về phía bên cạnh, thế này mới chú ý tới mình đang nhìn chằm chằm là một tủ kính nửa bên phải của một cửa hàng, nửa bên trái còn có một cái giá đỡ, hơn nữa là một giá đỡ hình trái tim cùng phong cách.
Cái giá đỡ này càng thêm xa hoa, là một kiểu hình trái tim lớn, phía trên đứng sáu con mèo đen, ở lõm nhọn phía trên ngồi một con, hình cung hai bên trái phải đều ngồi hai con, phía dưới đáy cũng ngồi một con.
Cách mắc giá thật sự xảo diệu, trong đó bốn con mèo đen hai bên trái phải vừa vặn thuận theo dáng tủ đem bốn cái đuôi rủ xuống dán ở trên, vừa vặn ghép thành một hình trái tim hoàn chỉnh.
Nếu như nói giá đỡ hình hoa bên phải của mèo ragdoll làm cho Thang Hiểu Nhã tâm động hô to xinh đẹp đáng yêu, hình trái tim từ sáu con mèo đen cùng nhau đua ra bên trái đây khiến cho cô giật mình.
Mấy con mèo con này cũng quá ngoan quá nghe lời, đặc biệt là mấy con mèo đen này, mặc dù Thang Hiểu Nhã cũng thích động vật nhỏ, đối với mèo đen là vô cảm, trong trí nhớ từng gặp phải mèo đen trong đêm còn đem cô dọa cho phát sợ. Nhưng hôm nay nhìn thấy bọn chúng trong tủ kính thì ngoài ý muốn phát hiện, mèo đen còn ưu nhã xinh đẹp hơn so với cô nghĩ.
Đặc biệt là hiện tại, da lông màu đen bóng loáng không dính nước dưới ánh mặt trời kia lóe ra ánh vàng rực nhàn nhạt, nhìn đặc biệt cao cấp.
Thang Hiểu Nhã ngơ ngác nhìn chốc lát, bước chân lui về sau một khoảng, một lần nữa ngửa đầu nhìn về phía bảng hiệu cửa hàng – bảng hiệu ‘Quán trà mèo’ hơi có chút sắc thái đồng thoại treo trên cửa lớn phía bên trái tủ kính pha lê.
“Cà phê mèo a…” Cô lẩm bẩm một câu.
Sau đó không chút do dự tiến lên, đẩy cửa lớn pha lê ra đi đến.
Nháy mắt bước vào quán, Thang Hiểu Nhã nghe thấy được tiếng kêu của nhóm mèo, y như là mèo đen với mèo ragdoll đang trao đổi với nhau ở chỗ tủ kính. Nếu cô có thể nghe hiểu tiếng mèo, sẽ biết bản thân không nghe lầm.
Ragdoll: “Meo ô…” (Mẹ nói đúng, lại có một nhân loại bị mỹ mạo của ta hấp dẫn vào.)
Chúng mèo đen nhỏ: “Meo meo meo!” (Cũng có rất nhiều nhân loại là bị chúng ta hấp dẫn vào!)
Ragdoll: “Meo!” (Mẹ từng nói ta đẹp mắt nhất!)
Chúng mèo đen nhỏ: “Meo meo meo!” (Lan Lan nói bây giờ chúng ta cũng siêu cấp đáng yêu!)
Mèo đen mẹ áp trục ở đầu trái tim: “Meo ngao ô ô –“ (Không được ầm ĩ, Lan Lan đã giao phó hôm nay chúng ta phải làm một đám mèo trưng bày thật tốt, dám làm hư đừng trách ta đánh mấy đứa!)
Nháy mắt, khu tủ kính náo nhiệt yên tĩnh, chúng mèo trưng bày tiếp tục làm hết phận sự tận nghiệp, Lan Lan nhưng đã cường điệu với chúng nó rằng về sau có thể có rất nhiều đồ hộp mèo chủ động đưa tới hay không, đều xem hôm nay.
Mấy lời mèo tiếng meo này Thang Hiểu Nhã hoàn toàn không biết, cô chỉ là hưng phấn mà đi tới, con mắt còn nhìn chằm chằm khu tủ kính bên kia, nơi đó bị tường pha lê cách ly ra một khu chuyên môn để triển lãm, không phải nhân viên cửa hàng không thể vào, bởi vậy có thể nhìn thấy vài người khách cũng bị hấp dẫn vào bám trên tường pha lê nhìn mèo.
Bây giờ còn là buổi sáng, người bên trong tiệm này không nhiều cũng không ngoài ý muốn.
“Hoan nghênh vào quán trà mèo!” Tiếng chào hỏi vang lên bên tai, một cô gái xinh đẹp buộc tạp dề in tên quán đứng ở cửa ra vào cười tiếp đãi cô.
… Cũng không biết là nhân viên cửa hàng hay là bà chủ, bộ dáng tuổi trẻ đáng yêu như thế, hẳn là nhân viên cửa hàng đi. Đang suy đoán lung tung không trách nhiệm, nhân viên quán kia lại tiếp tục nói với cô.
“Khách nhân, nếu muốn vào bản tiệm thả lỏng thì mời tới bên này rửa tay trừ độc trước.”
Thang Hiểu Nhã thuận tay của cô ấy thấy được một cái bồn rửa tay độc lập ở phía bên trái cửa lớn cũng dùng tường pha lê chia ra, có thể tiến hành rửa tay cùng trừ độc ở bên trong, lại không lo lắng sẽ để giọt nước hất vào trong quán.
Đi vào cà phê mèo chơi phải tiến hành trừ độc đơn giản, Thang Hiểu Nhã cũng từng đi mấy chơi rồi biết quy củ này, phi thường phối hợp vào bên trong làm trừ độc, sau khi ra ngoài còn nhìn bốn phía: “Có bọc giày cho tôi không?”
“Bọc giày ở trong này.” Thấy cô phối hợp như vậy, cô nhân viên quán kia cười đến càng thân thiết hơn, chỉ vào một bên khác ngay ở gian phòng, một cái máy bọc giày đặt ở đó: “Giẫm chân ở phía trên một chút, sẽ liền có màng giày tự động bao trùm ở đế giày.”
Cái máy bọc giày này Thang Hiểu Nhã đã từng thấy qua ở tiệm nào đó, lúc ấy còn muốn mua một cái ở trên mạng dùng ở nhà, nhưng chịu xúc động tiêu phí rồi tỉnh táo lại thì phát hiện trong nhà mình căn bản không đãi khách được mấy lần, hoàn toàn không cần mua nên liền tiêu tan suy nghĩ.
Không nghĩ tới thế mà được thể nghiệm một lần trong cà phê mèo.
Quá trình vào cửa hàng kết thúc rất nhanh, Thang Hiểu Nhã bắt đầu tự do hành động, cô dò xét trang hoàng cùng bày biện trong bốn phía quán này, cảm thụ đầu tiên khi vào chính là quán thập phần sáng sủa ấm áp, phong cách sắc điệu lấy vàng nhạt với xanh non làm chủ làm cho người ta thập phần thả lỏng.
Trong tiệm trước sau đều dùng tường pha lê, nhìn sáng sủa không ít đồng thời cũng rộng lớn không ít, khu đãi khách rộng rãi an trí mấy loại bàn phong cách khác biệt, dựa vào tường có sô pha vải nỉ cùng bàn dài nguyên bộ, hoặc là cạnh bàn dựa vào tường mà xây cùng ghế chân cao, ở giữa thì là nệm mềm có thể ngồi xếp bằng với bàn thấp, hoặc có thể là ghế dựa người lười bằng bong bóng hình người