Nhà Lâm Lan ở thành Tây có thể có một tòa lầu cũng là vận khí cho phép, năm đó ông nội Lâm Ái Quân mượn đợt gió xuân của chính sách quốc gia làm ăn phát đại tài, về sau ông không có tiếp tục đầu tư làm thương nhân mà là đem phần lớn tiền tài dùng để xây lên tòa lầu này, sau đó làm sinh ý cho thuê nhà.
Thành Tây mặc dù xa xa không thể so sánh với siêu thành phố tuyến một như Thượng Hải, nhưng cũng là người nổi bật bên trong thành thị tuyến hai, mấy năm này mượn gió đông lúc trước giá phòng càng tăng càng cao không hợp thói thường cũng dần dần có lực lượng tranh vị trí tuyến một mới một trận, hằng năm người bên ngoài tới đây làm công đặt chân cũng không ít, ông nội Lâm còn cố ý chọn một khối đất ngay phố chính, này đây căn bản không lo không có khách trọ, lại càng không sầu giá tiền thuê rẻ quá phận.
Tám năm trước lão gia tử ông chết bệnh, tòa lầu liền do con trai độc nhất Lâm Hữu Dư kế thừa xuống, ông cùng vợ Vương Tú Chi hai người chẳng những tiếp tục làm ông bà cho thuê, còn ở lầu một tự chiếm một cửa hàng, mở một gian quà vặt rượu thuốc lá.
Cuộc sống của hai vợ chồng mỗi ngày không nhanh không chậm, không phải bề bộn nhiều việc cũng không phải nhàn đến suy sút, tiết tấu kia tương đối vững vàng.
“Đáng tiếc ánh mắt ông nội con còn chưa đủ độc.” Ba Lâm tiếc nuối nói thầm một câu, quay đầu nhìn về một con phố phía đối diện: “Lúc trước khi chọn đất liền nên chọn mảnh ở phố đối diện kia.”
Đối diện xe tới xe đi, là một khu hoa viên nhà Tây thành đàn, cư xá cao cấp hoàn cảnh cực tốt, lại hướng về phía trước nữa là một khu thương giới phồng hoa cùng một trạm xe điện ngầm mới xây không đầy một năm, đoạn đường này có thể nói là rất được hậu đãi, lúc này chỗ cửa lớn cư xá bảo an nghiêm ngặt thỉnh thoảng có xe hơi thương hiệu nổi tiếng ra ra vào vào.
So sánh xuống, phố đối diện Lâm gia bên này, trừ bỏ một loạt phòng ở nhìn dựa vào mặt phố nhìn không tồi, đằng sau đều là một mảng lớn nhà dân tư nhân, các loại nhà dân lùn kiểu cũ cùng nhà lầu tất cả đều có, phố lớn ngõ nhỏ đan xen xe đạp đạp điện tán loạn, thỉnh thoảng có thể đụng phải tiểu thương bán thịt bán đồ ăn thiếu chút nữa không đem sạp hàng lấn đến giữa đường, hoàn cảnh cùng cư xá đối diện quả thực một trời một vực.
Đối với loại địa phương này, người trong nước đều có một loại xưng hô thống nhất —— Thôn trong thành.
Mà ở 15 năm trước, tình huống hai bên phố là giống nhau, đáng tiếc chính sách tốt đẹp phá bỏ và di dời ra chỗ khác chính là xuống dốc đến chỗ nhà họ Lâm bên này, đám láng giềng phố bên này chỉ có thể nhìn một đám người quen cũ vui vẻ ra mặt cầm tiền phá bỏ và di dời cùng phòng phân phối lập tức phát đạt, có đỏ mắt cũng chẳng tránh được.
Cách một phố, vận mệnh lại cách biệt một trời.
Ba Lâm mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy cực kỳ bóp cổ tay.
“Đi, đừng nhìn.” Mẹ Lâm một mặt tức giận nói với ông, “Đều đã nhiều năm như vậy ông còn băn khoăn à, coi như lúc trước chính phủ quy hoạch cư xá không chọn trúng bên chúng ta, cuộc sống lão Lâm gia trôi qua cũng không kém, so với mấy người ở trong tiểu biệt thự Tây cũng chẳng thấp một đầu.”
“Không phải tôi đây nan ý khó bình a.” Ba Lâm buồn bực than thở, lại liếc mắt nhìn cư xá cao cấp đối diện, quay đầu nói lời nhàm tai với Lâm Lan: “Lan Lan ba nói cho con, nếu ông nội con lúc trước đem tiểu lâu xây ở đối diện, nhà chúng ta hiện tại tối thiểu nhất cũng có hai tòa nhà, đấy là nói ít đi. Nghe nói đối diện có hộ họ Trình nhà người ta, nhà dân kiểu tứ hợp viện nhà hắn phá bỏ di dời, nhà nước cho hắn bốn bộ phòng mới a, nếu đổi thành lão Lâm gia nhà chúng ta khẳng định…”
“Ông có phiền hay không hả!” Mẹ Lâm thật không kiên nhẫn được nữa, đưa tay vỗ một chưởng trên người chồng: “Có lời gì lên lầu về nhà lại nói không được sao? Đem hành lý của Lan Lan đều mang lên đi! Mẹ còn đang trông nồi giúp tôi ở trên đâu.”
Bà xã lên tiếng, ba Lâm không dám tiếp tục nhiều lời, ngượng ngùng nhấc bao lớn bao nhỏ trên đất lên, một nhà ba người liền hướng về bậc thanh lên lầu, quầy bán quà vặt không ai nhìn không sợ, coi như không nhắc tới đồ giám sát trong tiệm, chính là chủ quán sát vách cũng sẽ hỗ trợ trông chừng một chút.
Đồ trong tay đều bị ba mẹ một mạch cướp đi, hai tay Lâm Lan trống không đi ở cuối cùng, nhìn mép tóc ba mẹ tuổi gần năm mươi nhưng không nhiễm chút sương hoa nào, chặng đường lên lầu thỉnh thoảng vang lên tiếng hai vợ chồng cãi nhau, không khỏi hé miệng cười.
Một nhà Lâm Lan ở tại lầu 3, lúc đi ngang qua lầu hai, một người phụ nữ mang theo một túi rác đang muốn đi xuống dưới, giương mắt nhìn đến bọn họ lập tức cười chào hỏi: “Ôi, Lan Lan du lịch đã về rồi! Khó trách hai vợ chồng lão Lâm mấy người xách bao lớn bao nhỏ trở về, đây là mua không ít thứ ở bên kia a.”
“Chào thím Dư.” Lâm Lan cười chào hỏi, vị này chính là một trong những người nhà của chú Dư lái xe giúp cô cùng diễn kịch lúc trước, một nhà bọn họ xem như là người thuê tư lịch lâu nhất trong tiểu lâu này, lúc ông nội còn đã ở, thật sự là hàng xóm cũ mấy chục năm: “Hôm nay là cuối tuần, Linh Linh nhà cô hẳn là nghỉ đi.”
“Là nghỉ, nha đầu kia vừa nghỉ liền y như con heo.” Thím Dư thuận mồm quở trách nói: “Không phải sao, tôi cơm trưa đều làm xong con bé còn nằm trên giường đấy, đều lên sơ nhị*, vẫn là một chút tự giác cũng không có.”
*: Bên Trung tiểu học tính tới lớp sáu; lên sơ trung là ngang với trung học cơ sở bên mình, chia làm sơ nhất, sơ nhị và sơ tam; rồi lên cao trung là ngang với trung học phổ thông bên mình thì lại chia làm cao nhất, cao nhị và cao tam. Mình chỉ đưa ra mấy cái này để mấy bạn biết mà mình không có tự tiện chuyển sang lớp mấy ở bên Việt Nam cho đỡ lẫn lộn. Còn có lên đại học thì gọi là đại nhất, đại nhị, đại tam và đại tứ, cái này thì không lộn được nên mình kêu là năm một năm hai luôn nha.
“Đừng nói sơ nhị, chính là đến năm hai cũng vẫn là cái tính tình này.” Mẹ Lâm nghe phàn nàn quen thuộc thế lập tức tiếp lời, quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Lan một cái: “Linh Linh nhà cô là như thế, đứa này nhà tôi lúc ấy đi học cũng không tốt gì.”
Lâm Lan lập tức dùng sức ho khan, kéo dài giọng: “Mẹ ——”
Bộ dáng này chọc cười người lớn trên thang lầu, thím Dư hơi vung tay: “Haiz, người trẻ tuổi bây giờ đều như vậy. Không nói nữa, mấy người vội, tôi ném rác xong còn phải gọi tiểu tổ tông kia ăn cơm nữa.”
Một lời chào hỏi kết thúc, song phương tạm biệt, một nhà Lâm Lan rất nhanh cũng lên lầu ba.
Tầng thứ ba tiểu khu là tầng Lâm gia ở, cũng không bên ngoài thuê, một tầng tổng cộng ba gian phòng lúc ông Lâm còn khỏe mạnh đã phân chia tốt, một căn thuộc về ông với bà nội Lâm, một căn thuộc về ba Lâm mẹ Lâm, một căn còn lại thuộc về Lâm Lan.
Tính rất tốt, chính là chờ ông chết bệnh rồi bà nội lâm không thích một mình trông coi căn phòng trống không có bạn già, càng thích cùng con trai con dây ở một chỗ, bình thường một ngày ba bữa cùng thường ngày đều ở trong nhà con, chỉ có ban đêm đi ngủ mới về. Ba Lâm mẹ Lâm đối với cái này không có ý kiến chút nào, dù sao cũng chỉ chuyện là đi hai ba bước sang sát vách, thực thuận tiện chăm sóc bà.
Về phần Lâm Lan? Cô cùng cha mẹ ở cùng nhau, căn phòng của cô kia đến nay vẫn là đơn giản đóng gói sơ bộ không ai ở qua, nhà họ Lâm chờ tới lúc con gái kết hôn đem căn phòng này dùng làm phòng cưới mới trang hoàng cho đẹp một lần đâu.
Ba người bao lớn bao nhỏ tiêu sái đến trước cửa căn phòng chính giữa, một bà lão mặc áo choàng mỏng đứng ở đó, tóc bạc cuốn lại dáng người cứng cỏi, lúc này đang cầm cái nồi cười với bọn họ: “Trước đó chỉ nghe thấy động tĩnh ở cửa, tính đã trở lại.”
“Bà nội!” Lâm Lan là người đầu tiên bổ nhào qua, cao hứng ôm lấy lão nhân: “Con về rồi!”
“Về là tốt rồi, tiểu bảo bối của nội, nhanh cho nội nhìn xem!” Cháu gái âu yếm trở về, Bà Lâm cười đến không ngậm được miệng, đỡ lấy cô trên dưới dò xét, sau đó có chút đau lòng: “Gầy, trên mặt không có thịt như trước kia.”
“Có sao? Con ở Hy lạp bên kia nhưng là ăn rất nhiều hải sản đó.” Lâm Lan cười híp mắt trả lời một câu: “Đúng rồi nội, áo da giày da ở đó đặc biệt rẻ, con mua cho mọi người mỗi người tất cả đều mua một bộ, trừ bỏ mấy cái này còn mang theo rất nhiều dầu ô liu cùng xà bông ô liu bên kia, hồi nữa mở ra cho bà nhìn xem!”
“Thật à? Bà nội Lâm nghe đứa nhỏ dùng tiền mua nhiều đồ như vậy lại không thầm oán giống mẹ Lâm, nghe xong chính là cũng đi theo cười đến híp cả mắt: “Vậy hồi nữa nội cần phải xem thật kỹ một chút. Có điều vẫn là vào nhà trước chờ ăn cơm xong lại nói. Ngồi xe lâu như vậy nhất định đói bụng đúng không, còn một món nữa, xào kỹ liền có thể lên bàn.”
“Nội bà đừng nói, con đã sớm đói bụng! Vào cửa đã ngửi thấy sườn kho con thích nhất, đều sắp thèm chết rồi!”
Người một nhà hoan hoan hỉ hỉ vào phòng, theo cửa lớn lần nữa bị đóng lại, cùng với ngăn cách tất cả thanh âm trong phòng cũng chỉ có câu đối màu đỏ hết sức an bình tiên diễm trên cửa.
Đem hành lý của mình kéo vào phòng, Lâm Lan cởi áo khoác áo gió trên người thay một bộ quần áo ở nhà nhẹ nhàng, rửa tay xong giúp đỡ bưng mấy lần báy, đồ ăn cũng lên bàn hết.
Ngồi lên chỗ ngồi quen thuộc của mình, cô lập tức phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
“Vẫn là trong nhà tốt hả?” Mẹ Lâm cười nhìn con gái nhà mình, những lời chưa hết phía sau đều kết thúc ở một khối sườn kho gắp lại đây.
Lâm Lan không có tiếp lời, ừ ừ a a mà đem lời ngầm của mẹ ruột ‘Lúc trước đã khuyên con ở quê tìm việc làm, nhất định phải đầu sắt xông xáo Bắc Thượng Quảng một lần, hiện tại thế nào?’ mập mờ cho qua, đầu xoay loạn dời chú ý sang chỗ khác: “Tuyết Hoa đâu? Làm sao không thấy nó?”
“Buổi sáng liền ra ngoài tản bộ, đến bây giờ còn chưa về đâu.” Nói chuyện là bà nội Lâm, bà lão giơ đũa tay chỉ về phía bồn cho mèo ăn ở góc tường một cái: “Buổi sáng vừa thả một chén đồ ăn cho mèo lớn, ăn đến không thừa chút nào. Một thời gian trước thành Tây vẫn luôn mưa, hai ngày nay thật vất vả mới tạnh, nín gần chết, đi ra ngoài không biết lại phơi nắng chỗ nào đâu.”
“Xem ra hôm nay không nhìn thấy nó rồi.” Lâm Lan có chút thất vọng, mèo nhà mình rõ ràng là loại hoặc là không đi ra, vừa ra ngoài chính là cả ngày, không đến nửa đêm không trở lại kia.
Tuyết Hoa là mèo hoang nhỏ bốn năm trước vào một ngày gần giao thừa nào đó Lâm Lan ngoài ý muốn phát hiện, lúc ấy nó chỉ có ba tháng cả người nửa khô nửa bị băng tuyết làm ướt trốn dưới một cái ống nước vỡ, nếu để kệ khẳng định phải chết cóng. Cô không đành lòng liền mang về theo, phí hết sức mới đem nó ấm áp trở về lại dọn dẹp sạch sẽ, người trong nhà vốn không nuôi thú cưng vừa thấy đều sắp phải qua tết liền không nói lời vứt bỏ nó, cứ như vậy giữ lại nuôi.
Cái tên Tuyết Hoa cũng bởi vậy mà tới.
Trước đó không nuôi thú cưng không biết, chờ nuôi một mèo trong nhà, nhà họ Lâm mới phát hiện niềm vui thú trong đó thật không phải tin vỉa hè có thể cảm nhận được, thậm chí chậm rãi cải biến thái độ của ba Lâm mẹ Lâm ông bà cho thuê đối với khách trọ mang thú cưng tới phòng cho thuê, bốn năm qua khách trọ nuôi thú cưng trong tiểu lâu dần dần tăng nhiều.
“Con không bằng ngẫm lại ngày thứ hai nó lại sẽ đưa tới ‘Quà hoan nghênh’ gì cho con.” Ba Lâm lúc này dịch du con gái một câu: “Mỗi lần con về nhà nó đều đưa tới chút đồ tốt, phần duy nhất trong cả nhà.”
Tuy là nói đùa, nhưng Lâm Lan thề, cô từ trên mặt cha già thấy được ghen ghét.
“Ba thích thì con đưa ba nha.” Lâm Lan biểu hiện đến thật thản nhiên, phi thường bình tĩnh đáp lời: “Nhớ kỹ ăn luôn ngay mặt nó.”
Trên bàn mẹ Lâm cùng bà nội Lâm lập tức cười phun, ‘Quà’ của Tuyết Hoa, vậy nhưng thật không phải ai cũng có thể tiếp nhận hảo ý.
Lâm Hữu Dư tự nhiên cũng bại lui, vị chủ một nhà này lập tức