Nắng ấm đầu xuân, hoa đào đầu cành.
Một vùng thành Tây vốn ở tại Giang Nam cũng bắt đầu tiến vào bầu không khí muôn hồng nghìn tía.
Một con bướm bay lên từ đóa hồng ở vành đai xanh bên đường, cái cánh màu vàng nhạt nhẹ nhàng phe phẩy, lướt qua mặt từng hàng cửa hàng phía trước.
Trong một quán cơm trung đẳng với bảng hiệu khắc Ngư Hương Nhân Gia bên trên, thỉnh thoảng có khách tiến vào.
Quán cơm làm một mặt cửa kính, người đi bên ngoài có thể phi thường tinh tường mà nhìn thấy từng hàng bể nước trong suốt bày ở đằng sau cửa kính, các chủng loại cá sông tôm cua bơi lội trong từng ô bể nước.
Bên ngoài cửa kính, một con mèo ly hoa béo màu xám trắng vằn hổ lười biếng ghé vào trên đệm, con mèo bị ông chủ quán cá cho ăn vô cùng mập, cuộn thành một nắm ghé vào nơi đó, từ xa nhìn lại không giống mèo mà càng giống một con hải sâm béo được rót nước vào vòng ở chỗ đó.
Lúc này, đôi mắt đầu tiên của con hải sâm béo này là chăm chú mà nhìn bươm bướm dần dần bay xa, giây tiếp theo lại bị tiếng bọt nước do có người vớt dẫn qua.
Chỉ thấy một cây vợt lưới vớt cá không ngừng khuấy bên trong một bể cá đen, con cá bên trong né trái né phải nhưng vẫn là không cách nào trốn được, một con cá đen lớn nhất và khỏe nhất trong đó rất nhanh bị vớt ra.
“Liền ăn con này!” Người khách vớt ra con cá này trong quán cơm nói với chủ quán bên cạnh, con cá đen bị vớt trúng rất có sức sống, không ngừng nhảy nhót trong lưới, thỉnh thoảng vẩy ra rất nhiều bọt nước.
“Được!” Ông chủ thành thạo thả cá trong lưới lên cân, “Ánh mắt của quý khách thật tốt, đây chính là con cá đen tốt nhất trước mắt trong quán!…… Tổng cộng hai cân ba lạng, quý khách muốn ăn thế nào? Nướng hay là làm cá hầm cải chua?”
“Chia cá làm hai, hai loại đều làm đi.” Người khách vớt cá trưng cầu ý của đồng bạn bên cạnh một chút, đưa ra hồi âm như thế.
“Tốt, lập tức tới ngay! Mấy vị tìm chỗ ngồi xuống trước nha, tôi đưa cá ra đằng sau nấu.” Ông chủ lập tức đồng ý, cũng dặn dò nhân viên chờ lệnh bên cạnh dẫn khách vào chỗ, chính mình thì xách cá vừa đi về phía phòng bếp vừa to giọng thét to: “Bàn số 10, một phần cá nướng một phần cá hầm cải chua!”
Các thực khách ngồi ở gần ngay cửa lớn nghe tiếng ông chủ thét to mạnh mẽ, tâm tình của một đám đều vô cùng tốt, vừa trò chuyện vừa chờ đồ ăn lên bàn.
“Mùi vị của quán này không tồi, đầu bếp làm cá rất là ngon!”
“Đúng đúng, tháng trước tôi đã từng tới ăn cá nướng một lần, hương vị thật sự là tuyệt!”
“Lần này lại gọi cá hầm cải chua, không biết ăn có ngon hay không.”
Tiếng của các thực khách truyền đến ngoài cửa, mèo ly hoa béo ghé vào bên ngoài run run lỗ tai, đứng lên khỏi nệm, quen cửa quen nẻo đi vào quán, đi qua gót chân của nhân viên phục vụ đi đến phía sau bếp.
Sau bếp cách cửa tường, ông chủ ném con cá đen ôm trước đó vào trong một cái bể nước, sau đó vớt một con cá đen cân nặng không khác lắm nhưng rõ ràng là nửa chết nửa sống trong một cái bể nước khác cũng chứa cá ra đưa cho đầu bếp: “Dùng con này nấu.”
Hai cái bể nước, một cái chứa cá khỏe, một cái khác chứa cá héo úa sắp game over, kết hợp với cử động trước đó của ông chủ đã nói rõ hết thảy.
Phụ bếp phụ trách giết cá đánh vảy hoàn toàn không có dị nghị, nhận lấy con cá ủ rũ kia liền đi khu rửa cá cọ rửa rồi khởi công, hiển nhiên đã tập mãi thành quen.
Mèo ly hoa béo ngồi ở góc cửa phòng bếp đem một màn này nhìn trong mắt, thè lưỡi liếm liếm mép, đầu tiên là phi thường tiếc nuối nhìn thoáng qua bể nước chứa cá sống mới mẻ, sau đó là nện bước catwalk béo ục ịch đi về phía người giết cá.
“Meo ô—“ Người béo nói chung sẽ có một giọng nói mỹ lệ tương phản với bề ngoài, con ly hoa béo này cũng không ngoại lệ, lúc kéo dài giọng mà làm nũng với nhân viên giết cá kia, tiếng meo meo kia thật là tuyệt.
Mà lúc người phụ bếp phụ trách giết cá nghe thấy tiếng mèo kêu thì trên mặt cũng lập tức lộ ra tươi cười: “Lại tới đòi ăn rồi, chờ chút nha Viên Tử, chuẩn bị tốt liền cho mày.”
Vài phút sau, ly hoa béo Viên Tử liền thu được mấy thứ đồ tanh mà mèo yêu ăn nhất như mang cá, lòng cá, ăn đến chẳng ngẩng đầu lên.
Chủ nhà này là chủ quán cá, mỗi ngày thỉnh thoảng liền mở bếp nhỏ, bộ dáng Viên Tử béo như thế căn bản chẳng có chút ngoài ý muốn nào.
Chờ ly hoa béo chậm rãi hưởng thụ bữa mỹ thực này xong, sau bếp đã nhanh chóng vận chuyển mà nấu con cá bị treo đầu dê bán thịt chó kia thành hai mâm đồ ăn mỹ vị bưng ra ngoài, lúc Viên Tử giẫm bước chân mèo rời khỏi phòng bếp, hai người khách bàn số 10 bên kia đã ăn đến đầy mặt vui vẻ, hoàn toàn không biết đến bí mật ở phòng bếp.
Chưa tới một giờ, bọn họ đã ăn no uống đã vuốt bụng cảm thấy mỹ mãn mà ra khỏi cửa.
“Hắc, con mèo ông chủ nuôi ở cửa tiễn chúng ta đấy.”
“Quả nhiên là mèo trong quán ăn cá, nuôi thật béo.”
Hai người nói nói cười cười rời đi, chỉ có Viên Tử dựa ở bên cửa đưa mắt nhìn bóng lưng của bọn họ lại liếm liếm mép.
A, nhân loại ngu xuẩn, lại bị chủ nhân nó lừa.
Không bao lâu, nó nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc phía sau bèn trực tiếp quay đầu, liền thấy sau bếp có một phụ bếp đi ra mang theo một cái thùng nước, anh ta xách thùng nước đổ vào cái bể trước đó chứa cá đen, mấy con cá đen bên trong xâm nhập vào trong bể nước, bổ sung bể nước trước đó đã trống vắng, các thực khách đã ăn xong rồi đi đều không phát hiện cá mà mình đã chọn trước đó lại trở về vị trí cũ.
Viên Tử không thú vị mà đánh một cái ngáp to, một bộ này của chủ nhân nó đều đã xem đến phát chán, chính là tiếc nuối con cá đen lớn nhất cứ mãi không ăn được kia, từ ngày đầu tiên con cá đen kia tới, Viên Tử đã nhìn nó chằm chằm, nhưng tuyết đã tan hoa đã nở, nó vẫn là không ăn được.
Đúng lúc này, chỗ trống đậu xe trước cửa quán có một cỗ xe hơi màu lam lái tới, sau khi chậm rãi dừng lại, từ bên trong có một nam một nữ đi xuống.
“Ngư Hương Nhân Gia?” Lâm Lan cột tóc đuôi ngựa nhìn quán cơm trước mặt, quay đầu nhìn Trình Phong Dương bên cạnh, “Là nơi này sao?”
“Đúng, chính là quán này.” Thu chìa khóa vào túi, Trình Phong Dương cười gật đầu, “Tuy rằng anh cũng là lần đầu tiên tới, nhưng nơi này là nơi mà các đồng nghiệp tham ăn của công ty anh nhất trí hết lòng đề cử, nói cá nướng trong này là tuyệt nhất, hưởng rồi sẽ liền không thất vọng.”
“Nhiều nhà thiết kế đều đã nói thế, vậy em khẳng định phải thử một chút.” Lâm Lan trả lời, “Nói rồi nha, lần này anh mời khách em thanh toán, vào quán rồi em liền chờ anh an bài.”
“Chắc chắn rồi!” Đối phương vỗ ngực dùng sức bảo đảm, “Sau đó đều giao cho anh!”
Hai người vừa nói vừa đi vào trong quán, lúc sắp vào cửa, Lâm Lan nhìn thấy một con ly hoa béo trước cửa kính, bởi vì bộ dáng nó quá béo nên không khỏi theo bản năng nhìn nhiều hai lần.
Con ly hoa này nhìn thì béo, nhưng lại rất sâu sắc đối với tầm mắt người ta, cũng lập tức ngửa đầu nhìn qua, lúc ánh mắt một người một mèo tương giao, ly hoa béo còn meo một tiếng về phía Lâm Lan.
Bước chân