Chia tay với hai bé mèo kitty kia, sắc mặt Lâm Lan liền nghiêm trọng đưa tay lấy điện thoại ra bắt đầu đọc qua những địa chỉ công ty khác nhìn còn được mà mấy ngày tìm việc nhìn thấy.
Công ty hướng vào trước nhất bị pass, đương nhiên còn muốn tiếp tục đi tìm đơn vị khác.
Mà lại bởi vì việc này dẫn dắt, Lâm Lan cũng nhận ra một con đường có thể dò xét kịch bản mới trước.
Lại gọi một cuộc điện thoại cho nhà, sau khi nói cho bọn họ chính mình có thể phải đã khuya mới trở về không cần chờ cô về ăn cơm tối, Lâm Lan thu di động lại, khởi động xe đạp điện của cô trực tiếp xuất phát hướng về chỗ công ty thứ hai chú ý.
Thả mắt cả nước, liền xem như thành thị phồn hoa nhất cũng không thể thiếu mèo hoang tồn tại, đặc biệt là những vật nhỏ này vừa cơ linh lại am hiểu tránh né, đi khắp hang cùng ngõ hẻm lại bị không bị nhân loại kiêng dè, trong vô hình sẽ biết rất nhiều tin tức.
Bây giờ có thể nghe hiểu được tiếng mèo, Lâm Lan không chút gánh nặng nào dùng để điều tra công ty mà cô muốn nhận lời mời làm việc có thể đi hay không thể đi.
Thời gian một buổi chiều nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng chẳng ngắn lắm, trong ý thức của người có việc phải làm thì bất tri bất giác liền đi qua.
Ngày mùa thu dần dần sang đông, ban ngày không hề dài, mặt trời lặn xuống thật sớm, đèn đường đầu đường trong thành thị dần dần từng dãy mở lên, thắp sáng lên mặt đường triệt để bị mất đi ánh sáng.
Tăng ca hai giờ, Trình Phong Dương thế này mới kết thúc một ngày làm việc khởi động lên Đại Bôn yêu dấu của anh cũng giống như đại đa số người chạy về nhà.
Xe đi trên đường, anh một bên chuyển tay lái một bên cách không đối diện với di động kêu gọi nói chuyện phiếm với huynh đệ: “Ai nha má ơi, bận rộn một tháng cuối cùng triệt để thu phục ba bên A, nhưng làm tôi mệt chết rồi! Tôi nói với cậu, ăn được miếng cơm này cũng thật không dễ dàng! Tôi trước trước sau sau sửa lại bản vẽ không biết bao nhiêu lần cho khách hàng kia, chạy bao nhiêu bận tới nhà bọn họ, bác gái kia ngoài miệng thì nói là mua nhà cho vợ chồng trẻ, nhưng yêu cầu đưa ra còn nhiều hơn so với con dâu bà ta, đi một chuyến liền nhìn đôi mẹ chồng mẹ chồng nàng dâu kia xé bức một lần, phòng vệ sinh muốn giả làm phong cách tiền vệ gì gì, trên tường phòng khách nhất định phải có vải tường hoa mẫu đơn hạnh phúc nhân gia còn không thể lộ rõ vẻ quê mùa, kỳ hoa nhất vẫn là phòng ngủ bảo ta thiết kế chia làm hai gian phòng, vợ chồng cùng con cái đều ngủ một gian kia, nhưng còn không thể cản sáng của ban công…”
Chấm dứt một hợp đồng, Trình Phong Dương cũng đắt đầu buông thả bản thân, bá bá chính là một trận phun nước bọt, nói hết độc hại mình đã nhận lần này.
Âm thanh từ loa di động lập tức truyền đến một trận tiếng cười kiểu nga nga nga, hoàn toàn không thấy đồng tình: [Đây không phải rất bình thường sao? Đầu năm nay bên A chính là ba ba, hầu hạ cho tốt là được rồi. Hơn nữa cậu đã lăn lộn thành nhà thiết kế thâm niên trong ngành rồi, lần này phí tổn cầm tới tay cũng không thấp đi?]
“Nói thì nói như thế, nhưng kiếm tiền vẫn là quá khó a.” Trình Phong Dương im lặng cứng họng: “Cương Tử tôi nói với cậu, vừa nghĩ tới bây giờ tôi còn độc thân, vợ tương lai còn chưa biết ở đâu, về sau nói không chừng còn phải nuôi cổ, tôi đã cảm thấy gánh nặng trên người thật nặng nề.”
[Cút] từ trong loa truyền tới tiếng phỉ nhổ, [Cậu một tên hủy nhị đại* ở trong này tố khổ với tôi có còn biết xấu hổ hay không a! Đừng cho là tôi không biết trong nhà cậu mười mấy năm trước phá bỏ và di dời đi chỗ khác lăn lộn ra được bốn căn nhà, cha cậu còn đem hai căn trong đó đổi thành cửa hàng lớn trong trung tâm thành phố, hàng tháng nằm kiếm tiền thuê đều đuổi kịp cả năm thu nhập của một số người!]
*: đời thứ hai trong nhà phá bỏ và di dời
“Khụ, đó cũng là của ba tôi, không phải tôi a.” Trình Phong Dương yếu ớt nói: “Hơn nữa tôi cũng không phải con một, gia sản lại không phải của mình tôi.”
[Cậu muốn chút mặt đi!] huynh đệ ở di động đối diện lại muốn mắng, [Nhà cậu không phải chỉ có hai người cậu với chị cậu à, hơn nữa chị cậu sớm đã gả đi, ba mẹ cậu cũng sang tên một bộ phòng cho chị ấy bàng thân, còn lại về sau còn không phải tất cả đều là của cậu! Thế mà còn muốn dựa vào cái này bán thảm. Có tin quay đầu tôi nói cho chị cậu, để cho chị ấy về nhà ngoại quất cậu hay không!]
“Cậu ít châm ngòi ly gián a Diêu Cương, quan hệ của tôi với chị tôi khá tốt, dám phá hư tôi liền mách với bạn gái cậu, nói hai ngày trước cậu lén cổ trộm mua máy chơi game VR mấy ngàn!”
[Trình Phong Dương cậu lão nham hiểm này, cậu dám!] bên kia điện thoại rõ ràng đang hoảng.
“Khách khí khách khí, cậu làm mùng một tôi liền làm mười lăm, tất cả mọi người là huynh đệ đâm dao càng lộ vẻ thân mật.”
Cùng huynh đệ nói chuyện phiếm đánh rắm, Trình Phong Dương chuyển tay lái, xe lập tức rẽ ngoặt chuyển vào một con đường khác. Đây là một con đường tắt về nhà, nhưng bởi vì hai bên trái phải ngã tư đường đều là công trình nửa thi công, hơn nữa cũng không phải đại lộ, cho nên dòng người đi qua từ nơi này không phải rất nhiều.
Xe hướng đường nhỏ này quẹo vào, Trình Phong Dương chính là sững sờ.
“Đèn đường hỏng à?” Vốn chính là đường nhỏ chưa xây xong, đèn đường trải cũng không nhiều, thưa thớt dựng mấy cây, cũng coi như chiếu sáng. Thường lui tới vẫn không cảm giác được, hiện tại ánh đèn tắt hết, chung quanh lại đều là tường cách ly dựng thẳng cao cao, làm cái đường cái nhỏ này nhìn đen như mực.
Có điều chuyện này không có ảnh hưởng gì với anh, đèn xe Đại Bôn bật hết, con đường tối đen trước mắt lập tức được chiếu sáng một đoạn thật dài.
Sau đó anh liền thấy trên con đường này không chỉ một mình anh, còn có một cái xe đạp điện đang chạy.
“Đen thùi lùi thế này, sao không bật đèn a?” Trình Phong Dương vô thức lẩm bẩm một câu, dưới đèn xe chiếu sáng, anh thấy rõ cưỡi xe đạp điện là một cô gái, đội mũ bảo hiểm, trên người là trang phục công sở vừa thấy đã biết dùng để đi làm, lúc này đội lấy bóng đêm một mình cưỡi đạp điện về nhà, anh nhịn không được lại thở dài: “Cũng không dễ dàng a.”
Lúc này tâm tình Lâm Lan đang buồn bực đâu.
Chiều hôm nay cô cưỡi đạp điện lại vòng vo ba công ty chuẩn bị lựa chọn, trong đó có hai nhà chung quanh vừa vặn có địa đầu mèo phụ cận, còn có một nhà mặc dù không có mèo hoang nhưng cửa hàng phụ cận có nuôi mèo, cho nên cô hơi phí chút sức rất nhanh đều nghe được chuyện gần đây trong mấy công ty kia.
Một công ty đang nháo giảm biên chế, bởi vì chủ động khai trừ nhân phải cho nhiều tiền lương, liền cố ý kiếm chuyện khiến cho nhân viên tự mình từ chức;
Một công ty đãi ngộ của nhân viên tại trên thông báo tuyển dụng cùng trên thực tế hoàn toàn không hợp, đã nói xong là làm năm nghỉ hai mà trên thực tế là làm sáu nghỉ một, không đề cập tới phúc lợi đãi ngộ rút lại gần một nửa, thường xuyên bức nhân viên tăng ca không tính còn không cho tiền tăng ca;
Một công ty cuối cùng chế độ thì vấn đề gì cũng không có, chính là ông chủ cùng một nữ nhân viên dưới tay phát triển ra quanhệ không thể miêu tả, hôm qua bị bà chủ tra đột kích bắt ngay tại trận, nghe nói huyên náo túi bụi hôm nay cũng chưa xuất hiện trong công ty.
Lâm Lan: “…” Mặc dù đã sớm dự đoán được tìm việc vẫn luôn khắp nơi là hố như thế, nhưng là liên tục gặp phải nhiều hố như vậy cô cũng là rất mệt mỏi a.
Một trận này ép buộc xuống, trời đều đã muốn đen, nhớ đã đồng ý mang đồ ngon cho Tuyết Hoa, lúc Lâm Lan cưỡi đạp điện chạy về nhà trời đã đen triệt để.
Hiện tại đi cái đường gần ông trời còn y như cố ý làm ngột ngạt, ngay cả cái đèn đường cũng không sáng lên.
Đường vòng kia là không được, hôm nay lượn nhiều đường như vậy, đạp điện của cô đã không nhiều điện như vậy, vì phòng ngừa phải xấu hổ đẩy xe về nhà cô ngay cả đèn đầu xe cũng không dám mở, hiện giờ đang cẩn thận lại chậm rãi lái trên con đường này.
Thẳng đến khi phía sau có ô tô xuất hiện, đèn xe chiếu sáng cực mạnh xua tán đi hắc ám trên đường, trái tim một mực căng cứng của Lâm Lan cũng theo đó chậm lại, nhưng vẫn là vô thức lái đạp điện tránh qua nhường đường, để cho xe phía sau thông qua.
Nhưng xe phía sau không có gia tốc, ngược lại trực tiếp chậm lại tốc độ xe bảo trì vận tốc đi theo sau cô, vừa không vượt mức cũng không ép gần, đèn xe sáng ngời vừa vặn chiếu sáng mặt đường trước mắt Lâm Lan.
Đây là … đang chiếu sáng vì cô?
Thiện ý không tưởng tượng được, đến từ người xa lạ vốn không quen biết, Lâm Lan không khỏi quay đầu nhìn phía sau, lại bị ánh đèn chói mắt bức cho quay lại, dưới ánh sáng mạnh thế này đừng nói trông thấy chủ xe, chính là xe trông thế nào đều khó khăn.
Cô cũng không rối rắm nữa, rõ ràng tăng nhanh tốc độ đạp điện đi xong con đường này sớm một chút, xe phía sau quả nhiên cũng theo đó gia tốc tiếp tục đi theo.
Cứ như vậy, một chiếc đạp điện một chiếc xe hơi một trước một sau ăn ý lại không chút tiếng động đi