"Chết tiệt!"
Nathalie bị đau đớn trong cơ thể đánh thức, ý thức dần thanh tỉnh, phóng mắt ra xa chỉ thấy một mảng tối om không rõ vị trí, chỉ có xung quanh cô là có ánh sáng. Bản thân cô thì đang bị trói chặt trên thanh gỗ, dưới chân là vòng tròn phép thuật được vẽ bằng chất lỏng màu đỏ đặc sệt. Mùi tanh tưởi hắt vào mũi khiến Nathalie muốn nôn ngay lập tức.
Lúc này, tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, một cô gái xuất hiện, bóng dáng cô ta cao gầy, gương mặt lại có chút già nua kì dị.
Cô ta nở nụ cười chế nhạo, giọng nói chói tai vang lên: "Không nhận ra sao?"
Chất giọng u ám quen thuộc, Nathalie liền nhận ra người này là ai. "Sao cô lại..."
"Hỏi ta tại sao lại già nua thế này à?" Gương mặt già nua trở nên vặn vẹo đáng sợ, Calla gằn giọng nói: "Tại ngươi. Tất cả là tại ngươi. Ngươi cướp đi thân xác của ta. Khiến ta mất đi suối nguồn không gian, con ranh này, đã đến lúc ngươi phải hoàn trả lại cho ta rồi."
Nathalie trợn mắt ngạc nhiên như không thể tin được, "Nathalie Siwgan."
"Đúng vậy. Là ta. Ta mới chính là Nathalie Siwgan." Calla không nói hai lời gạch một đường ngay cổ tay của Nathalie khiến cô đau nhói. Dòng máu đỏ chảy xuống trận pháp, nó loé lên ánh đỏ đầy quỷ dị, từ trận pháp những dây leo vươn dài ra tóm lấy chân Nathalie, từng chút một hút lấy máu cô, Nathalie đau đến mức hơi thở cũng trở nên dồn dập. Ngay cả linh hồn trong thân thể cũng bị chấn động mạnh muốn tách ra khỏi thân xác.
Cô gắng sức nói: "Mẹ nó... đồ điên..."
Calla nghe vậy lại cười thêm sung sướng, cô ta cất giọng nói: "Lấy máu làm nguồn dẫn, lấy hồn làm trung gian, hãy ban cho ta phép màu mà ngươi đang có."
Đây chính là câu thần chú để đánh thức suối nguồn không gian, nhưng nàng ta chờ mãi mà chẳng nghe thấy lời đáp như mong đợi. Cô ta tiếp tục niệm và sự im lặng chết chóc càng khiến cho Calla tức điên lên.
"Suối nguồn không gian của ta. Đáp lại ta!"
Nathalie cũng nhận thấy điều không ổn, cô yếu ớt cười: "Suối nguồn không gian không đáp lại cô hả?"
Calla nghiến răng đầy căm hận, "Hai đứa ngoại lai các ngươi đúng là phiền phức. Một đứa thì chiếm lấy thân xác ta. Một đứa thì giả dối ghê gớm. Cậu ta nghĩ rằng bọn họ sẽ yêu mình thật lòng ư? Không đâu, rồi bọn hắn sẽ lại yêu ta điên cuồng." Như nhớ đến điều gì đó, vẻ mặt cô ta hiện lên sung sướng, ả lại cười khúc khích.
Nathalie ngạc nhiên ngước mắt nhìn, cô như thể vừa biết được một tin rất khủng khiếp. Cô thì thào: "Cô... đã biết tất cả..."
"Đúng vậy đấy. Ta đã biết tất cả mọi thứ. Hay nói đúng hơn là ta vẫn còn nhớ. Các ngươi nghĩ rằng bản thân có thể thay đổi thế giới này hay sao?" Vẻ mặt Calla đầy thương hại nhìn Nathalie, "Tất nhiên là không rồi. Thế giới này lấy ta làm trung tâm. Và tất cả bọn người các ngươi chỉ mãi mãi là những con tốt dưới cơ ta mà thôi."
"Trong lòng ngươi những người yêu ngươi cũng chỉ là con cờ thôi sao?" Giờ phút này, Nathalie chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo chạy khắp toàn thân, cô run giọng chất vấn.
"Ngươi nói mấy kẻ theo đuổi ta sao? Hừ! Thứ ta cần đơn giản chỉ là lợi ích. Tuy nhiên thì ta rất thích thú với cảm giác mà bọn họ xem ta là nữ hoàng và quay quanh ta. Cho nên ngươi và bạn ngươi rất đáng chết vì đã chiếm lấy hào quang vốn thuộc về ta!"
Dứt lời, Calla niệm một loạt chuỗi văn tự cổ xưa, linh hồn Nathalie ngay lập tức cảm nhận được xiềng xích từ hư vô thình lình xuất hiện trói chặt lấy tứ chi, trước lúc cô hoàn toàn mất đi ý thức cô chỉ thấy được gương mặt già nua của Calla trở nên trẻ trung xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Calla biến ra