Địa ngục không thấy mặt trời nên họ không biết mình đã ở đó bao lâu, khi trở về nghỉ ngơi họ mới biết họ đã đi được một tháng. Cả quá trình xảy ra ở Địa ngục trở thành điều bí ẩn, người trong Hội đều có niềm tin tuyệt đối vào Dumbledore nên việc cụ làm sao có bông hoa ai cũng đồng lòng thống nhất không nhắc đến.
Chỉ có điều...
Dumbledore nhìn mình trong gương, bàng hoàng nhận ra thân xác mình đã thay đổi.
Chuyện là vào một buổi sáng của hai ngày sau cụ quyết định đến Hogwarts xem xét tình hình trường học thì chợt nhận ra bộ quần áo phù thủy của mình không còn vừa người. Bởi vì nó quá rộng! Mặc vào thì cụ như biến mất trong lớp vải hoa thêu đầy trăng sao của mình.
"Gellert! Anh đã làm gì rồi đúng không?" Dumbledore tức giận nhăn mày, chỉ vào mình.
"Vẫn còn đẹp mà?" Gellert nghiêng đầu khó hiểu, thấy dáng vẻ đau thương của Albus yêu dấu liền nghiêm túc nhìn cụ từ trên xuống dưới, nghi hoặc nói: "Thì em vẫn vậy mà."
Dumbledore há hốc miệng, khó tin hỏi: "Ý anh là từ lúc ở Địa ngục cho đến khi em trở về đều là dáng vẻ này?"
"Ừm, vẫn vậy đấy thôi... Mà ta muốn ngủ tiếp quá. Chúc em đi làm vui vẻ nhé, Albus thân ái." Gellert nói xong thì ngáp một hơi, chui vào ổ chăn tiếp tục đánh giấc.
Rất lười biếng, suốt ngày chỉ biết ăn và ngủ. Dumbledore trải qua mấy ngày yêu đương chưa được bao lâu liền cấp thiết muốn trả con hàng này về nơi sản xuất.
...
Ở một nơi khác, Harry cố nín thở uống hết bình dược đắng nghét trong sự giám sát của Severus và Draco, khi bình dược đã cạn, Severus liền kiểm tra cho cậu, vẻ mặt anh lại tối hẳn đi cho thấy kết quả không mấy tốt đẹp. Thấy cả hai đều ủ rũ, Harry không biết mình nên an ủi họ như thế nào nữa, gần đây cậu càng thêm suy yếu, việc luyện tập cũng phải dời lại sau nên mọi người đều đang rất lo lắng cho cậu. Mà thấy dáng vẻ tiền tụy của những người bên cạnh mình Harry cũng xót xa không kém.
Trải qua chuyện này, Harry càng thêm chắc chắn suy đoán trước kia của mình là đúng, điều đó chứng minh một sự thật đáng sợ đó là ma lực của cậu đang bị thế giới này hấp thụ. Và quá trình này diễn ra càng lúc càng nhanh từ khi Harry bị tấn công vào năm ngoái cùng với sự xuất hiện của thế lực tà ác kia.
Sự mất tích của Nathalie và Cho Chang, phép thuật bị hao hụt, cuộc tấn công nhà Black và Lestrange, những đứa trẻ có phép thuật bị trao đổi bán, lời tiên tri của Trelawney cùng Calla...
Từng sự kiện lướt qua đầu Harry, trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ, liệu rằng ngoài cậu và Nathalie còn một ai khác xuyên không đến không?
Và người mà Harry chú ý đầu tiên chính là cô bé Calla Malachite. Trực giác của cậu sẽ không lừa dối cậu rằng đứa trẻ này có vấn đề.
{Chủ nhân ơi!} Tiếng của Genesis vang lên trong đầu Harry.
"Genesis vừa kêu em, để em đi xem sao." Harry mệt mỏi đứng dậy. Thấy vậy Draco liền đứng lên, nói: "Để anh đi cùng em."
"Không sao đâu anh. Em chỉ đến bên ngoài bìa rừng thôi." Nói rồi, Harry không đợi Severus và Draco trả lời đã dốc sức chạy đi mất.
Đến được bìa rừng, Harry thả chậm bước chân thở hổn hển, tiếp đó cậu quay lại sau lưng kiểm tra, thấy không có người đi theo cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Harry nhắm hờ mắt lại, cảm nhận dao động phép thuật của Genesis. Xác định được phương hướng, Harry liền đi qua đó. Nói về kĩ năng giao tiếp bằng tiềm thức này Harry và Genesis mới làm được vào vài tháng trước.
Sau chuyến đi đến Tộc rắn ba đầu, Genesis được trưởng tộc chỉ dạy thêm rất nhiều kiến thức về giống loài của nó nên thời gian nó bám lấy Harry không còn nữa. Hầu như mỗi ngày đều cùng Basilisk và Nagini sinh sống sâu bên trong Rừng Cấm, chỉ những lúc cần thiết nó mới xuất đầu lộ diện. Mỗi lần trở ra Genesis bé bỏng lại lớn thêm một vòng khiến cho vị cha già Harry xót xa không thôi. Ở nơi cậu không thấy bé con của cậu đã trưởng thành rồi.
Quay về hiện tại, Harry đã đi một đoạn khá xa nhưng lại không thấy bóng dáng Genesis đâu, trái lại còn bị thu hút bởi một ánh sáng vàng rực đang nhảy nhót trong khóm cây. Harry thả nhẹ bước chân, hạ thấp hơi thở rồi từ từ bước đến đó.
Khi khóm cây được vạch ra, Harry thấy một con bạch kì mã con đang ở đó chơi đùa với một quả cầu ánh sáng. Thấy người lạ nó cũng không né tránh mà còn lạch bạch đi đến, dụi đầu vào eo Harry.
"Hahhaa... Nhột quá..." Harry hơi né tránh, vui vẻ bế bé con bạch kì mã lên.
Bạch kì mã nhỏ bằng đứa trẻ 3 tuổi nên Harry ôm nó cũng không thấy quá nặng, ở trong vòng tay của cậu bạch kì mã còn tìm một chỗ hạ mình lý tưởng, đôi cánh nhỏ nhu hòa khép lại, dáng vẻ chuẩn bị vào giấc ngủ.
Cả quá trình không quá một phút khiến Harry dở khóc dở cười, không biết nên làm sao với vật nhỏ trong tay. May mắn thay quả cầu ánh sáng vàng vẫn còn tinh thần nhảy nhót trước mặt Harry, chỉ thấy nó hướng về một phía nhảy nhảy không ngừng.
"Ngươi muốn ta theo ngươi?"
Ánh sáng nhấp nháy như gật đầu, Harry bèn không nghĩ ngợi nhiều vừa bế bạch kì mã đang ngủ say vừa men theo đường đi chỉ dẫn của ánh sáng vàng. Harry không biết mình đã đi bao lâu, vượt qua 3 lần cấm chú của Rừng Cấm, ánh sáng vàng lại chưa từng dừng lại, điều khiến cậu tin cậy nó một phần là ở trực giác, một lần còn lại lo do suốt quãng đường nãy giờ cậu chưa từng gặp nguy hiểm, có bao nhiêu thứ đáng