Ở một chiều không gian khác, Hanah đứng trước cửa nhà của một gia đình, cô cố chỉnh lại biểu cảm của mình cho thật thân thiện nhưng thật chất trong lòng đang âm thầm hỏi thăm chín đời tổ tông nhà người ta.
"Ding Dong."
Tiếng chuông cửa reo lên lần thứ 4 mới có người ra mở cửa, Hanah ngoan ngoãn chào thưa với người phụ nữ đứng tuổi ở trước mắt, rất nhanh đã được người ta tận tình đưa vào nhà uống trà ăn bánh.
"Con là bạn thân của con dì thế con nói cho dì biết trong trường nó có học giỏi không?" Người đàn bà cười đến híp cả mắt, vẻ mặt rất chi là mong chờ.
Hanah cũng cười, đáp: "Haha, bạn học giỏi lắm dì." Giỏi con khỉ!
"Vậy thì tốt quá rồi. Con dì nó rất hướng nội, có một cô bé như con làm bạn thân thì dì cũng mừng."
Hanah tiếp tục cười haha. Trong lòng thì kiểu: Nó hướng bà cố nội con thì có.
"Chắc con dì đi học thêm sắp về rồi con đợi nó một tí nhé."
Hanah hiền lành gật đầu, trong lòng là một mảng cay đắng. Để tìm được ngôi nhà của bạn tác giả Cuộc sống là Đóa hoa cẩm chướng hay còn có tên là Nathalie Siwgan, Hanah đã phải dọn đồ lên mạng xã hội cả tuần liền để tìm kiếm thông tin của đóa hoa nghiệp chướng này. Rất may cô đã mò vào được một Group kín trên Facebook, đó là hội Fan cuồng của đóa hoa cẩm chướng.
Móa nó! Toàn là mấy nụ hoa điên rồ.
"Ê bà già, tui về rồi."
Một giọng nói cất lên kéo sự chú ý của Hanah quay trở về, chỉ thấy trước mắt cô là một cô bé nhỏ gầy khoảng 15 tuổi. Nó nói chổng vào bếp và dùng cái chất giọng chẳng ra gì mà nói với mẹ mình. Hanah tức đến run người, cô hít sâu một hơi rồi nở nụ cười tươi tắn hướng về phía cô bé.
"Chào Nathalie, mình là fan của cậu đây." Hanah tiến tới nói với cô bé.
"Fan của tui? Là thật sao?" Cô bé há hốc miệng kinh ngạc.
Sau đó, Hanah vận dụng hết những gì mà mình còn nhớ về bộ truyện kinh điển kia và nói với Nathalie, kết quả cô bé tin ngay tấp lự, không những không nghi ngờ gì mà còn dắt Hanah vào căn phòng của mình.
Trước khi đi, cô bé còn không quên ra lệnh với mẹ mình đang nấu ăn trong bếp: "Bà nhớ chuẩn bị đồ ăn cho bạn tui, chút nữa bạn tui ở lại ăn."
Hanah nghe thấy lời lẽ khó nghe phát ra từ một cô bé cấp 2 thì vừa tức giận vừa cảm thấy thất vọng về thái độ cư xử tồi tệ của nó dành cho người đã sinh ra và nuôi dưỡng nó nên người.
"Phải nói là tui thật sự rất vui khi có bạn là fan đó. Để tui cho bạn xem các truyện mà tui viết. Mà nói nhỏ với bạn là mấy truyện này tui chưa đăng, cho bạn coi trước đó."
Nathalie cười ha ha, nói: "Thôi không cần đâu mà. Bạn cho mình xem quyển Đồng nhân Harry Potter mà mình nói là được rồi." Ai muốn xem đâu má!
"Ok bạn luôn."
Nathalie mở laptop lên và bắt đầu đăng nhập vào trang web viết truyện của mình, Hanah để ý từng thao tác và nhớ các vị trí kí hiệu mật khẩu. Khi vòng tròn trên màn hình đang xoay tròn, một ánh sáng chói mắt đột ngột loé lên bao phủ cả người cô.
Lúc Hanah mở mắt ra đã thấy mình xuất hiện ở một chiều không gian xa lạ, bên cạnh cô còn có Nathalie đang há hốc miệng nhìn mọi thứ xung quanh. Tiếp đó, cô bé nhìn xuống chân mình thì thấy mọi thứ đều trống không, nó sợ đến mức mặt mũi tái mét, chỉ kịp hét toáng lên một tiếng rồi ngã ra ngất xỉu. Cả quá trình Hanah còn chưa kịp ú ớ gì thì lúc này thình lình một cô gái từ hư không hiện ra, cô nàng nhìn thấy hai vị khách lạ mặt thì không khỏi nhíu mày.
"Các em từ đâu đến?"
"Chị là ai?"
Cả hai đồng thanh nói rồi nhìn nhau một lúc, sau đó cô gái mở lời giới thiệu trước: "Chị là Monica, người quản lý của Cục sáng tác."
Hanah nghe xong, trong đầu liền nhảy số liên tục, cô vô cùng kích động giới thiệu tên tuổi của mình.
"Có phải chị là người quản lý tất cả các cuốn sách trên Thế giới luôn đúng không?"
Tuy Monica cảm thấy hơi khó hiểu với câu hỏi này nhưng cô vẫn gật đầu thay cho câu trả lời. Lúc này, Hanah thở ra một hơi, đôi mắt cô ánh lên sự trông mong mãnh liệt, cô gấp gáp nói: "Xin chị hãy giúp em với!"
Cô nói hết ra tất thảy những việc mình đã trải qua từ lúc xuyên không đến khi trở về thế giới thực. Cô còn đặc biệt nhấn mạnh việc nữ chính có vấn đề cho Monica biết.
Monica bắt được trọng tâm liền mở bừng mắt kinh ngạc, "Em nói, nữ chính đã hắc hoá?"
"Đúng vậy đó ạ! Điều kinh khủng hơn đó chính là cô ta đã trọng sinh và nhớ hết thảy mọi ký ức. Nữ chính gì đâu như cái qu*n qu*." Hanah dậm chân một cái đầy tức giận.
Nghe đến đây, Monica hít một hơi thật sâu, cô nhanh chóng dẫn Hanah cùng cô bé đang hôn mê vào bên trong Sảnh chính. Monica đặt Nathalie lên ghế sofa và thiết lập một vòng tròn ma pháp xung quanh nó.
"Đi theo chị."
Hanah theo Monica đi vào một hành lang thông đến một căn phòng bí mật treo đầy những xích sắt, Monica phất tay một cái, xích sắt liền tan biến, cô nghiêng đầu ra dấu cho Hanah rồi cả hai cùng nhau bước vào bên trong.
Trong phòng chỉ đặt một cái bàn tròn, trên cái bàn đặt một quyển sách tối máu trông rất u ám, xung quanh nó lại xuất hiện từng dòng ký tự sáng màu đối lập hoàn toàn với nó.
"Như em đã thấy, đây chính là quyển đồng nhân mà em nói. Thông thường chị sẽ đặt nó chung với những cuốn sách khác nhưng chị không ngờ nó lại xảy ra vấn đề. Hôm đó, nó đã tự gây ra một trận rối loạn ở nơi đây, rất may là chị bắt nó kịp thời, nếu không thì rất khó nói nó sẽ phá huỷ mọi thứ thành cái dạng gì."
Monica nói xong lời này liền không nhịn được thở dài, ngay lúc cả hai đang nghiêm mặt suy nghĩ thì quyển đồng nhân bỗng lóe lên ánh sáng.
Một uy áp mạnh mẽ đột ngột phát ra, Monica ngay lập tức cảm nhận được và rồi cô nghe được những thanh âm phát ra từ ánh sáng kì lạ kia. Đấy là thanh âm của các nhân vật. Sắc mặt Monica hơi biến hoá, dần dần vẻ mặt cô trở nên vô cùng tức giận. Lúc này, ở giữa quyển đồng nhân hình thành một khe rách. Đây chính là cơ hội để xoay chuyển tình thế nên Monica liền đưa ra quyết định.
Sau đó, cô nhanh chóng đưa tay ra kết ấn, cô nhíu mày rồi bớt thì giờ ra phân phó Hanah: "Em mau vào phòng làm việc của chị, ở trên bàn đặt một lọ mực đen. Nó chính là Vật phong ấn. Em mau lấy nó lại đây cho chị."
"Được!" Hanah vội vã nhận việc, khi lấy được lọ mực đen to bằng cái bình hoa cô liền chạy về phía căn phòng bí mật nơi Monica đang đứng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy chị?"
"Nói sao đi, trước mắt em đổ mực đen ở các lõm tròn trong bốn gốc phòng cho chị, càng nhiều càng tốt, cho đến khi nào mực ở bốn góc phòng chạy thẳng về trung tâm mắt trận thì mới được dừng lại."
"Vâng."
Hanah ngay lập tức dùng mực đen đổ xuống, ở nơi chất lỏng đen đi qua hình thành các hoa văn sáng màu đẹp mắt, khi đổ hết bốn góc, cô thấy hoa văn đang dần hình thành bỗng nhiên nhạt đi, kèm theo đó là giọng nói vội vã của Monica: "Đừng dừng lại. Em hãy tiếp tục đổ mực đi."
Sau đó, một người thì trực tiếp dùng ma lực và thần lực đối kháng với quyển đồng nhân, một người thì liên tục đổ mực,