Sau khi kiểm tra Harry từ trên xuống dưới, xác định em trai không có bị thương Draco mới thở ra một hơi. Nó không vui nói: "Chúng ta đi về thôi."
"Ừm. Về thôi."
Hai đứa trẻ dắt tay nhau đi đến nơi Narcissa đang đứng, cô vui vẻ đón hai đứa trẻ vào xe, cả hai thống nhất không nhắc lại chuyện vừa rồi. Cho đến khi về tới nhà, Harry mới phát hiện hai dây buộc tóc đã bị đánh rơi từ lúc nào không hay. Vì thế buổi chiều hôm đó, Harry không vui thấy rõ khiến Draco không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với em vậy?"
"Em làm mất dây buộc tóc rồi." Harry buồn bã thở dài.
Draco như nghĩ đến gì đó liền cảm thấy may mắn vì cái đồ vật đậm chất Muggle kia bị mất dù thế nó vẫn không muốn làm em trai buồn: "Không sao đâu. Nữa chúng ta tìm cái khác tặng cho cha và mẹ."
"Ừm." Trong đầu Harry nảy ra một ý tưởng. Những ngày tiếp theo, mấy người trong nhà phát hiện thấy cậu chủ nhỏ luôn nhốt mình trong phòng làm gì đó, ăn và ngủ cũng chuyển vào trong luôn, cậu chủ không cho ai biết mình đang làm gì ngay cả ông bà chủ và cậu chủ lớn cũng không được phép vào.
Đến ngày thứ 3, cậu chủ nhỏ mới đi ra khỏi phòng, nhóm gia tinh thấy tâm trạng cậu chủ nhỏ rất sa sút, cậu chủ nhỏ không nói lời nào đi về phòng ngủ, Draco đang ngồi trong phòng sắp xếp mấy cái mô hình con rồng được gửi đến sáng nay thì thấy em trai chán nản nằm ra giường. Chưa đợi Draco lên tiếng hỏi, người nào đó đã tiến vào mộng đẹp, nó thầm than một tiếng rồi kéo mền đắp cho em trai.
Lúc Harry vừa đi khỏi, hai vợ chồng Malfoy liền bước vào. Trên bàn là mấy sợi lông bạch kì mã tinh xảo còn sót lại, bên cạnh đó là một sợi dây buộc tóc, trông hình dáng của nó khiến người khác không muốn nhìn lần hai, Narcissa cầm nó lên xem, phía trong là đường chỉ xanh có khắc tên của Lucius Malfoy. Cô liền hiểu con trai của mình làm gì, cô ra hiệu cho Lucius xem. Anh ngạc nhiên nhìn dây buộc tóc, lên tiếng chê: "Xấu quá." Miệng thì chê nhưng tay lại gom mái tóc dài buộc lên bằng sợi dây của con trai nhỏ.
Đến chiều, Harry cùng Draco rời phòng, xuống phòng khách thì thấy Lucius buộc tóc của anh bằng sợi dây thun xấu xí mà cậu làm, Harry bỗng thấy vô cùng xúc động. Cậu làm sao không biết Malfoy coi trọng nhất là hoàn mỹ và xinh đẹp. Narcissa chú ý thấy Harry đang nhìn Lucius liền tỏ vẻ không hài lòng nói: "Sao con lại thiên vị cha như vậy? Lần sau làm cho mẹ một cái biết chưa?"
Harry gật đầu thật mạnh, cậu nhìn Narcissa và Lucius, nước mắt lại trào ra, đây là gia đình cậu, là cha và mẹ của cậu ở thế giới này. Sau này, dù cho bầu trời này có sập xuống cậu nhất định sẽ luôn luôn nắm chặt tay họ.
"Cha... mẹ..." Tiếng nấc nghẹn ngào khiến cả ba người đồng loạt quay lại nhìn. Ai cũng sửng sốt, từ lúc lên một tới giờ họ rất ít khi thấy Harry khóc, dù có đau sốt thế nào cũng không rơi một giọt, ngay cả lúc bạo động phép thuật cũng nhẫn chịu không khóc. Mà bây giờ là tình huống gì đây.
Narcissa sốt ruột ôm Harry vào lòng,