Sau buổi cấm túc, Harry đặc biệt không vui nỗi khi vài con Sư tử lạc đàn cứ hễ gặp cậu lại bật chế độ gây sự, cậu hơi khó chịu trước thái độ của nhóm Honor, cậu biết thằng nhóc dù sao cũng chỉ là một đứa con nít nhưng khi cậu nhường nó thì nó lại lấn tới. Mỗi lần như vậy, Draco đều vận hết công lực ra đấu võ mồm với mấy đứa thuộc phe phái Honor, lúc đầu cậu còn giữ ôn hoà nhưng cho đến một ngày...
"Cha mẹ mày thần phục dưới chân một kẻ đã rớt đài, sớm thôi cha mày cũng sẽ vào Azkaban vì tội ác của ổng. Và bọn mày cũng nên vậy."
"Câm miệng Honor!" Harry gằn giọng.
"Tao nói sai gì sao? Chẳng phải cha mẹ mày đều là dạng người mắt để sau mông à!" Honor lại lên giọng mỉa mai, sau đó lại cười rất sung sướng.
Tay Harry siết lại thành nắm đấm, cậu xách cổ áo nó kéo về phía mình, nó chạm phải ánh mắt xanh lạnh nhạt của Harry liền có chút sợ hãi.
"Mày... mày..."
"Cha mẹ mày không dạy, cái miệng có thể hại cái thân à?" Harry hỏi ngang
"Bây giờ xin lỗi cha mẹ tôi ngay. Còn không thì xác định cậu không yên với tôi đâu."
"Ha! Mày có thể làm được gì?" Honor khó chịu thấy rõ, nó rống lại.
Harry nhướng mày nhìn quanh, từ tốn nói: "Bằng việc hôm nay hai con chó giữ cửa không theo chủ nhân của chúng thì tôi nghĩ mọi việc sẽ rất đơn giản. Cậu biết Diffindo chứ? Ái chà, có lẽ nên cho kẻ hèn mọn biết được vài điều nhỉ?"
Đũa phép trượt vào tay, cậu định cho thằng nhóc con này biết được một chút lễ độ thì tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa.
"Malfoy! Cậu định làm gì Honor?"
Harry buồn bực quay lại nhìn, ngay lúc này, một cú đấm mạnh mẽ khiến Harry phải lảo đảo lùi về sau, khoé môi đau rát một cách bất thường, mấy đứa mới đến không những không trách móc hành động bạo lực của Honor còn quay sang mắng cậu.
Kết quả, cả đám bị giám thị Filch mang lên phòng Hiệu trưởng, trong phòng có Dumbledore, McGonagall, Severus và Quirrell đứng sẵn ở đó, có vẻ họ đang bàn chuyện gì đó. Khi cả đám đi đến, bốn người họ liền đưa mắt nhìn.
"Thưa hiệu trưởng, tôi vừa tìm thấy có đứa đánh nhau." Ông Filch chỉ tay vào Harry và Honor.
"Cứ giao cho tôi. Cảm ơn thầy Filch." Nghe lời Dumbledore nói, Filch chỉ có thể mang vẻ không hài lòng rời đi.
Dumbledore hiền lành biến ra mấy cái ghế cho bọn trẻ, vừa được cho nói, Honor liền mách Harry uy hiếp nó, mấy đứa xung quanh cũng khoa tay múa chân theo. Lúc này, cậu chỉ muốn cười lớn, bọn người này ngay cả nói dối cũng không ngượng miệng, giỏi thật.
Khi Honor vừa dứt lời, Harry liền chỉ vào khoé môi mình và nói: "Ý cậu nói vết thương này là do tôi tự tạo ra?"
"Nếu không phải tại cậu uy hiếp tôi nên tôi mới đánh trả thôi." Giọng nó lí nhí trông đáng thương vô cùng. Harry nhếch môi cười nhạt: "Vậy tôi uy hiếp gì cậu nói lại xem?"
"Tôi..."
Không quan tâm nó nói gì, Harry lại ngước mắt trực diện với Dumbledore, được một lúc, ánh mắt cụ không tự chủ được xoay chuyển, Harry nói: "Kết quả nằm ở bên trong. Con mong thầy chớ vội."
Ánh mắt những người lớn dần thay đổi, cụ Dumbledore ra hiệu cho giáo sư McGonagall mang đám nhóc ra ngoài chỉ có Harry và Honor ở lại. Cụ nhìn Honor bằng ánh mắt hiền từ, nó như bị hút vào trong đôi mắt xanh dương của cụ, từng mảng kí ức bị bóc trần ra, đến khi nó phát hiện ra có chuyện không ổn thì đã quá muộn.
Mồ hôi chảy ướt vùng trán, nó thở hổn hển nhìn cụ Dumbledore như muốn tìm kiếm câu trả lời, Severus không đợi cho Dumbledore mở lời đã nói: "Vậy cụ định xử trí thế nào? Một con sư tử nhồi đầy cỏ lát đã đả thương học trò của ta, không phiền nếu ta..." Anh ngừng lại, môi cong lên ác ý, "Gryffindor trừ 100 điểm vì sự ngu xuẩn của trò."
"Giáo sư Snape! Tại sao lại?" Honor giật mình bật dậy với nét mặt không thể tin được.
"Trò Honor, trò biết mình đã làm gì mà đúng chứ? Ta nghĩ mọi việc nên dừng lại tại đây." Cụ Dumbledore vừa dứt lời, từ chỗ Quirrell liền phát ra tiếng cười khẩy.
Mấy ánh mắt ngó về phía anh, anh lớn giọng cười lớn, "Nên vậy.