Băng qua các hành lang, tránh phải tránh trái, Dooby bí mật đến phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, vừa vặn Fleamont cũng ở đấy. Dooby mừng rỡ kêu: "Cậu Potter! Tôi có đồ đưa cho cậu."
Gương mặt của Fleamont vẫn dính vào trang sách, nó thờ ơ hỏi: "Đồ gì?"
"Là đồ..." Dooby cân nhắc lời nói trong đầu, nhớ đến lời dặn của cậu chủ nhỏ.
[Nửa tiếng trước...
Dooby đứng ở trong góc phòng nhìn theo từng cử động của Harry. Ngồi ở trên giường, Harry lấy lông đuôi bạch kì mã ra bắt đầu bện, sau một hồi cắt tỉa, thành quả đã xuất hiện. Đó là một sợi dây buộc tóc màu đỏ, vòng thun không quá thô mà có chút mảnh nhưng không thiên về nữ tính. Đến sợi dây thứ hai, Harry đổi kiểu dáng cho nó, xen kẽ lông đuôi bạch kì mã bền đẹp được ếm màu vàng là những sợi chỉ bạc lấp lánh. Sản phẩm hoàn thành Harry chu đáo đặt vào hộp gỗ, cậu ngoắc Dooby đến và dặn dò: "Ngươi mang hộp quà này tặng cho Fleamont. Tuyệt đối không được nói ta tặng. Cứ nói là ngươi mua cho cậu ấy."
"Cậu Potter nhất định sẽ rất thích món quà này." Dooby vui vẻ nhận lấy phần quà và độn thổ đi mất.]
Không nghe thấy tiếng trả lời của Dooby, Fleamont buộc phải ngước đầu lên nhìn, Dooby lúc này mới hồi thần lại, nó đưa hộp quà cho Fleamont, "Đây là quà Giáng sinh cho cậu Potter."
"Cảm ơn Dooby." Fleamont mở hộp quà ra, đôi mắt thoáng đượm buồn, Dooby khó hiểu nhìn giọt nước mắt đang trực chờ lăn xuống.
"Tại sao cậu Potter lại khóc? Đây là món quà rất đẹp kia mà."
"Dù đẹp đến mấy nhưng không phải người ấy tặng thì không có ý nghĩa." Môi Fleamont nhếch lên, Dooby cảm nhận được sau nụ cười nhạt nhoà ấy lại là nỗi buồn khôn nguôi.
Dooby thể hiện vẻ không vui, nó hơi lớn tiếng đáp: "Người ấy là ai? Đây là đồ đích thân cậu chủ nhỏ làm không lí nào..." Nói đến đây nó mới nhận ra mình lỡ lời nên ngay lập tức im bật.
Bàn tay chuẩn bị đóng hộp của Fleamont dừng lại, vẻ mặt ưu sầu dần bị thay thế bởi vẻ mừng rỡ, Fleamont kích động hỏi: "Bạn nói Harry đích thân làm nó sao?"
"Không có. Dooby không biết gì hết... Dooby phải đi đây!" Dứt lời, Dooby liền biến mất trong không khí. Tuy vậy, vẫn không ngăn được niềm vui đang lan toả trong lòng Fleamont, nó nhẹ nhàng vuốt ve hộp gỗ, cuối cùng lại khẽ khàng đặt lên sợi dây buộc tóc một nụ hôn.
Tại trang viên Malfoy, cơn sốt của Harry đã lui đi nhờ vào sự chăm sóc hết sức tận tình của cả ba bác sĩ tại gia sáng giá đó là Severus, Voldemort và Draco. Cậu bắt đầu xuống giường chuẩn bị quà cho bạn bè, thấy hai cái đuôi cứ bám theo mình, Harry vừa đặt chân vào phòng đã đóng sầm cửa lại. Draco và Voldemort ở ngoài cửa liếc nhau, đồng thời hừ lạnh quay đi.
Draco - tấm chiếu chưa trải - Malfoy bày tỏ nỗi lòng: "Thề có Merlin, tôi thật sự thấy Chúa tể Hắc ám này vô cùng khó ưa. Y hệt cái tên Cedric Diggory, mỗi lần thấy mặt đều cảm nhận được sự đáng ghét tràn lan trong không khí."
Chúa tể - yêu xong bị thụt lùi trí não - Voldemort bày tỏ sự buồn phiền: "Anh trai thì anh trai chứ có phải người yêu đâu mà dính lấy Harry miết, còn Harry cứ gọi thằng nhóc là anh ngọt xớt đến ta thì kêu anh xưng tôi. Sao mà lạnh nhạt quá vậy."
Buổi tối, mọi người quây quần bên nhau ăn tiệc Giáng sinh, trên bàn ăn im lặng chỉ có tiếng dao nĩa vang lên, tuy nhiên không khí đã không còn trầm lặng như lúc ban đầu vì mọi người nhận ra Voldemort có vẻ rất hoà ái. Trực giác của Narcissa vô cùng nhạy bén, cô nhận ra Voldemort có ý với con trai nhỏ nhưng lại không thích con trai lớn. Đây quả thật là món quà Giáng sinh về tinh thần bự nhất mà cô từng nhận. Bất ngờ!!! Tuy nhiên điều cô lo lắng nhất chính thái độ của Draco khi đối mặt với Voldemort, nó không những không sợ sệt mà còn tỏ địch ý với Chúa tể Hắc ám. Và vấn đề lại nằm từ chỗ Harry - cục cưng nhỏ của cô.
Bữa ăn tối kết thúc, Voldemort cùng ra phòng khách với Harry, hắn đem phần quà đã chuẩn bị tỉ mỉ cho Harry, "Quà này ta tặng em. Nó sẽ giúp ích cho em nhiều lắm."
"Thật sao." Harry tò mò mở ra, bên trong là một quả trứng rắn với kích cỡ khá to, cậu ngạc nhiên reo lên: "Nó to quá. Đây thật sự là trứng rắn sao?"
"Đúng vậy, nó chính là trứng của Rắn sừng." Voldemort vươn tay ra niết hai má của Harry, cậu mở to mắt đầy kinh ngạc, tay xoa xoa lên quả trứng, nghiêng đầu hỏi: "Anh nói xem đến bao giờ thì nó nở? Tôi chỉ mới thấy nó trên sách thôi. Mong chờ quá đi mất."
Voldemort cười vui vẻ, không quên nhướn mày khiêu khích Draco khiến nó tức đến nghiến răng, sau đó hắn tiếp tục trò chuyện với Harry về những con rắn. Không khí hoà hợp giữa hai người làm Severus ở đằng xa cũng thấy khó chịu trong lòng không nhịn được hừ lạnh thành tiếng. Cuối cùng trong không khí "vui tươi" của buổi tiệc Giáng sinh có hai kẻ không hẹn