Một năm sau, tại phủ Malfoy, Harry như thường lệ nằm trong nôi... ngủ. Cũng hết cách rồi, từ lúc biết bản thân xuyên vào trong truyện tới giờ cậu không thể làm gì khác ngoài ngủ, à ngoài trừ việc ngày nào cũng phải mắt to trừng mắt nhỏ với tên điên nào đó và tránh né cái ôm "thân ái" của rắn Nagini.
Khoảng vài phút sau, Harry bé nhỏ có dấu hiệu tỉnh giấc, cậu hé mắt nhìn quanh. Cuối cùng lại phải thất vọng thu hồi tầm mắt, đã mấy ngày liền Voldemort không đến rồi. Cậu sẽ không thừa nhận là mình vì người ta không đến thăm mà ủ rũ đâu.
Suy nghĩ miên man một lúc nên cậu không biết có người đã tiến vào. Đợi lúc cậu nhận ra, hắn đã đứng kế bên chiếc nôi của cậu. Vẫn nụ cười dịu dàng trên môi, vẫn ánh mắt nhu hoà nhìn cậu nhưng hôm nay cậu lại đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Voldemort vươn tay bế bé con đang ngẩn tò te, hắn cho cái đầu nho nhỏ tựa lên vai mình, hắn cứ thế bế Harry đến trước khung cửa sổ. Thời tiết hôm nay khá tốt, các tia nắng nhè nhẹ chiếu rọi qua những tán lá, những bông hoa sau vườn đang đua nhau khoe sắc. Một lớn một nhỏ cứ vậy kề bên nhau. Thật lâu sau, tưởng như Harry sắp ngủ đến nơi thì bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc của Voldemort: "Mấy hôm trước Severus đã mang đến cho ta một lời tiên tri về một đứa trẻ có thể đánh bại ta... Bọn ta đã tìm thấy nó."
Cậu bỗng hoảng hốt, những lời tiếp theo của hắn cậu không nghe lọt chữ nào, chẳng lẽ đứa bé kia vẫn sẽ như cậu ư? Mất cha mất mẹ, phải chịu một tuổi thơ bất hạnh. Và hắn cũng sẽ biến mất rồi lại tái sinh...
Voldemort bế bé con về lại nôi, đã một năm trôi qua, hắn có đôi phần phát hiện bản thân đối với người con đỡ đầu này có sự yêu thích đặc biệt. Ở bên cạnh bé con hắn lại có thể tìm thấy một phần yên bình vốn đã mất đi. Mỗi ngày lại yêu nhiều thêm một chút, đến khi hắn phát hiện ra thì bản thân đã bị kìm hãm trong ánh mắt xanh lá xinh đẹp và nét cười ngây ngô của đứa nhỏ trước mắt. Thật không muốn xa rời bé con quá lâu, phải nhanh chóng diệt trừ mầm mống tai hoạ kia thôi. Nghĩ đến đó đôi mắt đỏ chợt loé lên tia tàn độc.
Rất nhanh ánh mắt lại dịu dàng nhìn Harry, hắn hôn lên mu bàn tay nhỏ bé kia, "Đợi ta. Ta sẽ trở về bên em."
Tiếp đó, hắn yêu thương hôn lên khoé môi đang mím chặt. Đôi môi mát lạnh mềm mại rời đi, Harry bất giác níu chặt lấy góc áo choàng của hắn, nước mắt lã chả rơi, đầu lắc ngoày ngoạy, {Đừng đi!}
Tiếng rít lạnh lẽo từ khoé miệng nho nhỏ khiến Voldemort sửng sốt, Harry không hề để ý đến sự thay đổi của hắn, những giọt nước long lanh không ngừng rơi xuống, hai gò má đỏ ửng lên.
Voldemort đột nhiên cười lớn,