CHAP 11 – BỨC TƯỜNG HẠNH PHÚC
THPT M
- Tiểu thư Gim, lâu rồi không gặp
1 đám nữ sinh đứng chặn Gim lại. Nhỏ sợ hãi cúi đầu không đáp. 1 con đẩy mạnh vai nhỏ
- Này, câm hay sao mà không biết chào lại hả, Đại-Tiểu-Thư
Gim ngã mạnh xuống sàn nhà, nhỏ cắn răng chịu đau
- Các cậu…muốn gì ??
- Tao thích câu này đấy. Đưa hết tiền tiêu vặt đây
Gim lấy trong cặp ra một xấp tiền, run rẩy đưa cho bọn kia
- Ngoan đấy. Lần sau cứ định kì thì tự động đưa cho chị biết chưa
Ả đầu đàn cúi xuống giật tóc Gim, gằn từng chữ. Rồi cả đám hả hê bước đi.
- Hey b*tches
Chúng quay đầu lại. Mắt trợn ngược cả lên
- Đứa nào chán sống đấy ??
Hiểu Thuyên từ trên cây nhảy phóc xuống ( ở trên cây làm gì vậy trời == ). Tiến đến gần lũ kia
- Trời, là chị 2 Hiểu Thuyên
- Ôi phen này gặp ma rồi
- Tiêu rồi
- ……
Tiếng xì xào vang lên. Thuyên tiến sát đến chỗ con đầu đàn vừa la to câu kia
- Tao có gọi tên tụi bây sao? Là chúng mày tự nhận thôi
Ả không nói được tiếng nào. 1 phần cũng nể sợ danh tiếng trong trường của nó, nên cô ta chọn cách rút êm, chỉ lườm đến lé mắt rồi quay người bỏ đi
- Khoan. Người đi tiền ở lại
Đám đó khựng lại. Vài nhỏ bắt đầu run run. Sel (con đầu đàn) có vẻ chỉ mới nghe danh nó thôi, nên cô ta có vẻ không….ngán
- Không trả thì sao?
Vừa nói ả vừa nghênh cao cái đầu. Đáng buồn là dù nghểnh cách mấy Sel cũng không tài nào cao ngang tầm với Thuyên được. Nó hỉ mũi cười
- Không trả?? Không-được-đâu
Dứt lời, 1 cú đấm giáng thẳng vào mặt Sel. Nếu là bình thường chắc nó không bạo lực đến thế đâu, nhưng thật không may khi cô ta lại hỏi câu mà nó căm nhất (câu in đậm ấy). Vì thế,….quất luôn
Sel ôm chặt lấy mũi, đầu choáng váng không tài nào đứng dậy nổi. Nó nhìn đám tay chân
- Tiền đâu ??
Một nhỏ nhanh chóng chạy lên, 2 tay kính cẩn đưa tiền cho nó. Thuyên nhếch miệng
- Còn thiếu
Bọn kia nhìn nhau
- Dạ…đây là tất cả tiền lúc nãy rồi đấy ạ…
- Còn tiền của tụi bây đâu ?
Nó hỏi tỉnh bơ. Lũ kia đơ hết cả người. Nhưng cũng phải ngậm ngùi dâng tiền cho nó. Thuyên cầm đống tiền trong tay, lòng hả hê (sao giống mấy đứa trấn lột vậy tỉ tỉ)
- Biến đi trước khi chị lột luôn quần áo của tụi mày
Nó vừa đếm tiền vừa nói. Bọn kia nhanh chóng chạy biến, không quên kéo theo Sel
- Này
Nó đưa trả cho Gim tiền của nhỏ
- Cám..ơn
Nhỏ ngước đôi mắt đỏ hoe lên nói
- Đi nào. Tớ đãi cậu
Thuyên lôi tuột Gim đi, không cần biết người ta đồng ý hay không
Trên bàn ăn bày bao nhiêu là món ngon. Thuyên nhìn với con mắt sáng rỡ, nó đang rất đói, lại được ăn một bữa free thế kia, khiến cho nước miếng chỉ chực chảy ra ngoài. Nó cầm nĩa lên, chuẩn bị lao vô chén
- Chuyện lần trước bạn hỏi…còn hiệu lực không ???
Nó đè não ra nghĩ.
- Chuyện gì ?
- Àh…ùm…là đề nghị kết bạn..
Gim ngập ngừng, mồ hôi ướt cả trán, cố gắng nói
- Àh, đương nhiên là còn
Nó mỉm cười đáp
- Vậy..bạn muốn gì..???
Nó mở to mắt ngạc nhiên. Vì những “người bạn” trước của Gim toàn là loại người lợi dụng, luôn đòi hỏi nhỏ làm này làm kia, mượn tiền rồi vòi quà đủ thứ. Họ nói với nhỏ rằng đó là cái giá của tình bạn, điều này khiến cho Gim rất sợ kết bạn với bất cứ ai. Vì thế khi Thuyên đề nghị làm bạn, nhỏ đã từ chối
Thuyên nheo mắt một lúc, rồi tủm tỉm cười
- Làm osin cho tớ, ok?
Gim có hơi bất ngờ. Rồi nhỏ khẽ gật, đôi mắt cụp xuống thoáng thất vọng. Nhỏ vẫn nghĩ có lẽ Thuyên sẽ khác..
- Từ nay cậu cứ gọi mình là Tiểu Thuyên
Nó cười híp mắt. Rồi vào lại tư thế “xông trận”, “đánh phá” bàn ăn thảm thương
Lúc đó. Có tiếng bàn tán xì xào ở bàn bên
Nó chợt bị thu hút bởi đề tài hấp dẫn. Bèn dỏng tai lên nghe….
……….
- Chồng. cơm trưa đây
Nó chạy vào nhà, hét ầm lên
- Sao hôm nay thịnh soạn quá vậy? Cô ăn cắp àh?
Thần nhìn nó, mặt đầy hoài nghi. Thuyên không hề cảm thấy bị xúc phạm (sự thật là thế mà ==), nó cười tươi
- Đồ free đó
Rồi đột nhiên mặt tối sầm, giật phắt bao đồ ăn lại
- Không ăn thì thôi
An Hiểu Thuyên thật khó nắm bắt cảm xúc mà. Hắn mặc kệ, quen với tính cách rối loạn cảm xúc của nó rồi. Cho dù đây là đồ nó ăn cắp đi chăng nữa, thịnh soạn như vậy, có khi hắn còn bảo nó cứ tiếp tục trộm nữa ấy chứ (Kaka ăn mì gói đến cuồng rồi)
- Àh chồng iu này, tối nay, anh tự lo bữa tối nha
Nó mom men lại gần, lay lay tay hắn
- Cô đi đâu? Ở nhà nấu cơm. Cấm gây chuyện
Thần vẫn chăm chú coi ti vi, không thèm liếc nhìn nó
- Thôi, hôm nay thôi, hôm nay thôi, hôm nay thôi, hôm nay thôiiiiiiiii
- Dẹp đi. Từ ngày cưới cô xong tôi có bữa nào được ăn tối tử tế đâu. Ngày nào cũng bị rượt đến khuya mới về đến nhà. Dẹp dẹp dẹp điiiiiiiiiiiii
Hắn không vừa, hét lại, vẻ mặt cương quyết. Lần này hắn không chiều nó nữa
Thuyên bực bội, dậm chân, uể oải bước lên phòng. Hắn nhìn theo, cười đắc chí
Tối
Thần ở ngoài sân chơi với Hắc Bảo. Thuyên ở trên phòng
Đoạn dây thừng từ cửa sổ phòng nó được luồn ra ngoài. Chạm đất
Nó soi mình trong gương. Tự hài lòng. Rồi đeo bao tay bằng da màu đen vào, đeo thêm cái balo nhỏ, rồi trèo người qua cửa sổ, đu xuống
- Không cho bà đi, bà cứ đi
Nó cười hỉ hả, hướng về phía Thần, giơ động tác như chào cờ
Chân vừa chạm đất an toàn, nó hí hửng quay người leo qua hàng rào. Ai ngờ
- Ui da
Thuyên đụng trúng một người đang trèo ngược qua nhà nó
- Trộmmmmmmmmm
Jin định hét lên, thì ngay lập tức bị nó bịt miệng lại. Nhìn kĩ, cậu mới nhận ra nó
- Tiểu Thuyên Thuyên, làm gì vậy?
- Không gì
- Ah hahaha, trốn đi chơi àh?
Nghe giọng cười đê tiện của Jin là nó biết hắn sắp mách lẻo với gã chồng rồi. Cả 2 lại đang đứng bên ngoài hàng rào, nó không thể huýt sáo gọi Hắc Bảo đến tha tên xúi quẩy này đi chỗ khác được. Nó đành ngậm ngùi hỏi
- Anh muốn gì ?
- Đi theo, hohoho
- Đi
Thuyên nhanh chóng quay đi. Jin hí hửng bước theo. Cậu đâu ngờ, nó đang nhoẻn miệng cười (eo)
Trường THPT M
- Hi Gim
Thuyên vẫy tay khi thấy Gim đứng đợi ở cổng. Jin cũng giơ 2 ngón tay lên cười với nhỏ. Gim đỏ mặt, chỉ khẽ gật đầu
Nó đứng trước mặt 2 đứa kia, dõng dạc nói
- Sáng nay bất cẩn để quên chìa khóa nhà nên bây giờ phải vào trường lấy lại, kẻo không may lọt vào tay kẻ gian thì khổ (khổ cho kẻ gian). Lý do tớ mang theo Gim vì cậu là osin của tớ, phải đi với tớ trong những trường hợp như thế này. Còn anh, dù là bất đắc dĩ, nhưng bây giờ anh đảm nhiệm trọng trách bảo vệ tụi em (Jin vốn lớn hơn nó 1 tuổi), và luôn tiên phong trong những tình huống nguy cấp. Đã rõ chưa
Jin phủi phủi tay tỏ vẻ khinh thường. Gim ngoan ngoãn gật đầu
Thuyên lấy đà, phóng qua tường. Jin và Gim…mở cừa bước vào
- Cửa mở không đi
Nó mặc kệ lời của Jin. Lôi trong túi 2 cây đèn pin ra, rồi bước vào trường
- Đi tìm chìa khóa mà anh tưởng em đi giết người đấy. Mặc đồ như con hâm!!!
Chả là Thuyên mặc nguyên bộ đồ bó màu đen như trong mấy phim hành động mà nó xem, nó vẫn khao khát một ngày nào đó sẽ được mặc giống vậy, nên hoàn toàn chẳng quan tâm đến lời chế giễu của Jin
Hành lang trường vừa đen vừa dài. Tụi nó có cảm giác đi mãi không hết. Khắp nơi chỉ vang vọng tiếng bước chân nhè nhẹ. Khung cảnh này thật khiến người ta hãi
- Nghe nói trường M nổi tiếng có nhiều ma
Jin đột nhiên nói
- Nhiều học sinh vào trường ban đêm đã gặp nhiều chuyện kì quái…
Jin vẫn thao thao
- ….nghe kể có vài người còn bị mất tích một cách bí ẩn…
Giọng của Jin tự nhiên cứ đều đều, ngang phè, nghe thật rợn. Thuyên đang xăm xăm dẫn đầu, nghe Jin nói thì…teo dần. Riết rồi đi giữa 2 người kia khi nào không hay
- Nghe nói số 3 không tốt, người ở giữa thường gặp nạn lắm….
Thuyên run hết cả người. Trên đời này nó sợ nhất là ma, đêm khuya vào trường là nó đã hạ quyết tâm ghê lắm rồi, vậy mà xui xẻo thế nào lại vô tình dính tên lắm mồm này
- Anh im đi
Nó bấu vào tay Jin. Cậu im. Hành lang lại tiếp tục vọng lại tiếng bước chân nhỏ nhẹ, đều đều
Bỗng Jin dừng lại, khuôn mặt nghiêm túc
- Này..nghe xem, có tiếng bước chân khác
2 đứa con gái gần teo hết rồi. Im lặng dỏng tai lên nghe
- Làm gì có tiếng gì
Nó bực bội đánh Jin một phát, rọi rọi đèn pin về phía hành lang đen ngòm đó
- Rõ ràng có mà..đó đó, nghe đi nghe đi
Lại dỏng tai lên nghe
Có….tiếng khóc. Của một người con gái. Lông trong người Thuyên gần như dựng ngược hết lên. Gim ôm chặt tay nó, mắt đã đỏ hoe
Tiếng khóc ngày một to, và…gần hơn
Gim cũng gần như bật khóc theo. Thuyên đột nhiên như người mất hồn, đơ ra, rồi nó từ từ quay sang Jin, đưa tay lên….bóp cổ cậu
- Này thì giỡn
Nó bóp cổ Jin, lắc qua lắc lại dữ dội, Jin thở khò khè, mắt trợn ngược lên
- Anh thua, anh thuaaaa
Vừa hét Jin vừa bỏ tay vô túi lôi chiếc điện thoại ra nhấn nút Stop. Tiếng khóc im bặt ==’
Thuyên bỏ tay xuống, liếc Jin đến cháy mắt. Rồi lại xăm xăm đi trước
Đến một ngã tư, nó lia đèn hết bên này đến bên kia. Mặt đăm chiêu suy nghĩ
- Này Gim, đi đường nào ??
Gim nhìn láo liên, rồi run run chỉ về bên trái
Thế là chúng nó quẹo trái. Lại 1 hành lang dài đằng đẵng khác. Đang bước đi trong im lặng, thì đột nhiên trong một phòng học phía trước văng ra