CHAP 19 – CỨ THẾ ĐI….VỢ !!
Một ngày mới lại đến, An Hiểu Thuyên lười biếng nằm trên giường, nhìn sang bên cạnh, Khôi Thần vẫn đang say ngủ. Giờ đã gần 1 tháng rồi mà đây là lần đầu tiên sau khi cưới tụi nó ngủ chung giường, đơn giản vì những ngày trước do muốn tránh mặt nhau nên người này nằm giường người kia thì ngủ sopha, không thì như những ngày mới cưới, ngủ lê la ngoài sân, trên sàn hay hành lang vv. Hôm qua sau màn lãng mạn ngoài cổng, 2 người không nói gì nữa, nó thì không sao nhưng hắn thì cứ tránh không nhìn mặt nó, thoạt đầu nó buồn lắm, cứ nghĩ hắn muốn trốn tránh tình cảm của nó hay ghét nó, nhưng rồi tối hôm qua, lúc nửa đêm, Khôi Thần rón rén bước vào phòng, nhìn thấy nó ngủ say rồi hắn mới lén ôm gối nằm cạnh. Thực ra lúc ấy Hiểu Thuyên còn thức, nó nhịn cười vì bộ dạng đáng yêu của hắn, thì ra là Dương Khôi Thần ngại, hành động này của hắn cho thấy rõ hắn vốn có tình cảm với nó đấy thôi. Hiểu Thuyên thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc nâu mềm mượt của hắn
-Phải đợi đến khi nào đây hả, tên ngốc nghếch này
Nó nhích lại gần hắn hơn, nó muốn ngắm thật kĩ khuôn mặt đáng ghét kia, khuôn mặt mà có thể chỉ một buổi sáng đột ngột nào đó nó chẳng thể ngắm nhìn nữa
Mặt trời đã lên cao, nắng rọi vào ô cửa kính làm căn phòng rực sáng, Khôi Thần khẽ nhíu mày, nhìn sang bên cạnh thì thấy trống không, lại nhìn đồng hồ, An Hiểu Thuyên chắc đã đi học rồi. Hắn ngồi dậy làm vệ sinh cá nhân xong xuôi thì bước xuống nhà, trên bàn có một khay thức ăn đậy kín, trên có dòng stick: “Bữa sáng”
Khôi Thần nhíu mày, Hiểu Thuyên trở nên chu đáo như vậy từ lúc nào, hắn giở nắp ra, “bữa sáng” hoành tráng của An Hiểu Thuyên chính là 2 cái bánh chocopie và cốc sữa tươi. Hắn chép miệng lắc đầu, sau lại phì cười
-Đúng là Joe, chẳng bao giờ tiến hóa được
Lúc này, Hiểu Thuyên đang ở trường…của hắn. Nó cứ nhấp nhổm đứng ngồi không yên trên ghế, liên tục nhìn đồng hồ
-Cô lại muốn gì đây?
Nó ngẩng mặt lên, mỉm cười, từ từ quay người lại
- Tôi chẳng muốn gì từ cô cả
-Vậy..
-Cô biết không, hiện giờ, tôi đang rất muốn lao vào xé xác của cô
An Hiểu Thuyên chợt đổi chất giọng, Như Quỳnh cảm thấy hơi rợn người, cô lùi lại
-Cô…sao..
-Chưa bao giờ tôi ghét người nào đến vậy đâu, lấy đó làm vinh dự đi
-Haha, cô ghen với tôi đến thế sao
Hiểu Thuyên khịt mũi cười
-Phải, đúng là tôi rất ganh tị tình cảm của Dương Khôi Thần dành cho cô…hi vọng cô sẽ trân trọng hạnh phúc mà mình đang có
-Ý cô là…??
-Tôi nghĩ cô đã hiểu rồi, tôi không thích lặp lại
Triệu Như Quỳnh ôm bụng cười lớn, rồi đắc chí nhìn nó
-Cuối cùng cô cũng biết lúc nào nên từ bỏ rồi sao?
Hiểu Thuyên không đáp, đôi mắt đen đượm buồn nhìn vô định. Rốt cuộc nó đã hành động ngu ngốc như những nữ chính cao thượng trên phim truyền hình, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc là đủ. Nhưng chỉ mỗi Dương Khôi Thần được hạnh phúc, nó không can tâm chút nào, chẳng qua, Thuyên đã quá mệt mỏi để tranh giành rồi, và cuối cùng nó đã nhận ra, những thứ thuộc về mình, dù thế nào thì cũng trở về với mình mà thôi
Hiểu Thuyên nhìn chiếc nhẫn cưới. Màu đen tuyền sang trọng nổi bật trên bàn tay trắng nõn, nó đưa tay miết nhẹ, tin chắc tất cả đều đã được an bài bởi số mệnh
“Bốp”
Đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên một cây gậy đập vào đầu nó, khi quay lại, nó chỉ kịp thấy Triệu Như Quỳnh cũng cùng số phận như mình, đã nằm ngất xỉu dưới đất và đang được một đám người khiêng lên, rồi mọi thứ trở nên mờ nhạt, trời đất xoay vòng, nó không còn biết gì nữa
Lạnh. Sàn nhà rất lạnh, cái lạnh thấu da thịt khiến nó dần tỉnh. Tay bị trói và miệng cũng bị dán băng dính, Hiểu Thuyên nhìn quanh, thấy Như Quỳnh đang hốt hoảng ra sức cựa quậy, rồi miệng phát ra âm thanh ú ớ gì đó mà nó nghe không rõ. Nó liếc qua cô ta rồi chống tay ngồi dậy, đây là một hầm chứa đá, hèn gì lạnh đến vậy. Nó nhìn phía trên thì phát hiện một lỗ thông hơi, mừng rỡ, nó cố lết lên mấy cục đá to, nhưng trơn quá, nó bước hụt vài cái rồi ngã rầm xuống đất, ê ẩm cả mông. Như Quỳnh nhìn nó lắc đầu, đôi mắt hàm ý “đồ vô dụng”
“Rầm”
Cửa chợt mở. Một đám người bước vào, do ngược sáng nên cả 2 nàng đều không nhìn thấy được hình dáng mặt mũi, một người cất tiếng
-Đừng cố gắng vô ích nữa, 2 cưng không trốn được đâu, ngoan ngoãn nằm đây chờ Dương Khôi Thần đến cứu đi
Ra đây là một vụ bắt cóc vì thù, lúc bị đánh xỉu Thuyên cũng đã lờ mờ đoán được lý do rồi, nó gào lên
-Ò ũ ích, ên ốn (Trò cũ rích, tên khốn)
Tên đó phá ra cười
-Em cứ mặc sức mắng chữi đi, chỉ tốn hơi thôi
Trái với thái độ tức giận của Hiểu Thuyên, Như Quỳnh trông rất bình thản, cô ta đã rơi vào cảnh này nhiều rồi, chẳng có gì đáng sợ cả, vì cuối cùng thì Khôi Thần cũng sẽ đến cứu cô thôi
-Nhưng đại ca, sao lại bắt cả 2 con nhỏ này ạ???
-Vì tao chẳng biết đứa nào là ghệ của nó, nên bắt cả 2 đứa cho chắc ăn
-Vậy khi hắn đến thì sao?
-Cho hắn chọn một đứa, còn đứa kia thì bọn mình “xơi”
Chúng phá lên cười ha hả, Như Quỳnh cũng cười thầm trong lòng, có Hiểu Thuyên là lườm chúng đến cháy mắt
-Đại ca, hắn đến rồi
Dương Khôi Thần đã xuất hiện trước cửa từ lúc nào, và vẫn như những mô típ cũ, “anh hùng” luôn đi một mình
-A đến đúng lúc lắm. Nào, chọn đi, mày muốn cứu ai?????
Hắn nhìn 2 người con gái đang