CHAP 24 – TRIỆU CHỨNG THỨ HAI
Khi Thuyên vừa ngã xuống, Hắc Bảo từ trong góc vườn đã chạy tới, sủa ầm ĩ, đồng thời liên tục liếm vào mặt nó. Tiếng sủa vang vọng gây chú ý cho những người sống gần đó, và nhờ thế nên An Hiểu Thuyên đã được đưa đi cấp cứu
-Cô ấy đâu rồi?
Dương Khôi Thần căng thẳng túm lấy người hàng xóm đã báo tin cho hắn, người đó chỉ vào một phòng bệnh, hắn tức tốc lao vào, nhưng nhanh chóng bị một bác sĩ cản lại
-Tôi là người nhà cô ấy
-Người nhà?
Vị bác sĩ đẩy gọng kính, hỏi lại với vẻ nghi hoặc, Khôi Thần đưa ngón tay đeo nhẫn lên
-Cô ấy là vợ tôi
Bác sĩ Văn gật đầu, ôn tồn nói
-Bệnh nhân chỉ bị ngất xỉu vì kiệt sức. Để cô ấy nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn
Thần gật đầu cho có lệ rồi mở cửa bước nhanh vào phòng
Hiểu Thuyên đang ngủ say, ngoài đôi môi khá nhợt nhạt thì trông nó hoàn toàn khỏe mạnh. Lúc này Khôi Thần mới thở hắt ra, lòng nhẹ nhõm đôi chút. Hắn nhìn nó thật lâu, rồi tiến đến nắm lấy tay nó chạm nhẹ vào khuôn mặt mình
Bác sĩ Văn nhìn vào hồ sơ bệnh án, vậy là bệnh tình của Hiểu Thuyên đã chuyển sang giai đoạn hai, tim bắt đầu hoạt động bất thường dẫn đến xuất huyết. Ông thở dài đánh dấu vào cuốn lịch nhỏ, lòng nặng trĩu nỗi băn khoăn không biết bệnh của nó khi nào sẽ bước sang giai đoạn tiếp theo
Sáng sớm
Khi Dương Khôi Thần tỉnh dậy thì thấy trời vẫn chưa sáng hẳn, nhìn sang Thuyên thì giật mình khi thấy nó đang nhìn hắn chằm chằm
-Tỉnh rồi à?
-….
-Đói không?
-Một chút
-Muốn ăn gì?
-Cơm bò
-Hỏi chơi thôi, cô chỉ được ăn cháo
-Xì, tên đáng ghét
Hiểu Thuyên bĩu môi, nó đưa tay lên xoa xoa đầu rồi như sực nhớ, nó chạm tay vào tai
-Sao vậy?
-Không..không gì. Tôi bị sao vậy?
-Bác sĩ nói là suy nhược cơ thể
-Vậy..vậy sao. Ug, anh đi mua cháo đi
-Muốn ăn cháo gì?
-Cháo bò
-Chỉ được nuốt cháo trắng, hỏi chơi thôi
Khôi Thần lè lưỡi rồi bước ra ngoài, nó nhìn theo hắn phì cười
Cốc cốc
-Mời vào
-Đi làm sớm nhỉ?
-Vì ta biết con sẽ tìm ta
Thuyên mỉm cười kéo ghế ngồi đối diện bác sĩ Văn
-Thế nào rồi?
-Giai đoạn 2. Xuất huyết
Nó gật gù
-Vậy cũng sắp rồi nhỉ
-Có sợ không?
-Sợ chứ
-Vì người đó sao?
-…..
-Lúc trước, con bao giờ cũng sẵn sàng cho chuyện này, chưa từng tỏ ra sợ hãi
-Hì, phải, vì khi ấy, người đó vẫn chưa xuất hiện
Hiểu Thuyên xoay xoay chiếc nhẫn cưới, cười đầy hạnh phúc
-Vậy sau này con tính thế nào? Không thể cứ giấu mãi
-Vâng
Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bình minh sắp sửa đến, thở dài
-Aaaaaa
Hiểu Thuyên nhìn tô cháo bốc khói nghi ngút, mở to miệng, Khôi Thần chau mày
-Tự ăn
-Tay không cử động được
-Lấy ống hút
-…đồ tồi
Nó nhăn mặt giận dỗi, hắn bật cười, rồi cũng đút nó. Ăn xong, hắn đưa nó ra ngoài sân tản bộ. Đi mệt thì ngồi ghế đá, hắn dựa ghế còn nó dựa hắn, mỗi người một chiếc dây nghe nhạc
-Này
An Hiểu Thuyên gọi khẽ
-Gì
-…anh có xem phim Hàn không?
-Không
-Tôi cảm thấy những nhân vật nữ đó rất ngốc nghếch…
Mặc cho câu trả lời không của Thần, nó vẫn nói
-…bệnh sắp chết mà còn tìm cách rời xa người mình yêu, như vậy chẳng phải rất khổ hay sao, cả 2 đều khổ
-Vì họ không muốn người mình yêu chứng kiến cảnh họ