CHAP 30 – LỜI THÚ TỘI
Sau hai ba ngày thì rốt cuộc bão cũng tan. An Hiểu Thuyên nhanh chóng lôi chồng đi làm thủ tục xuất viện
- Ừm…rẽ trái chỗ ngã tư..hình như nhầm rồi, rẽ phải chứ…aiz anh chạy đàng hoàng chút đi cứ lắc như vậy em nôn đầy ra xe thì đừng trách
- Bớt nói đi
Dương Khôi Thần đáp nhạt, đường trơn khó đi nên hắn phải tập trung hoàn toàn vào việc lái xe, không muốn đôi co với nó. Hơn hai tiếng sau rốt cuộc cũng tới nơi. Hiểu Thuyên thích thú bước nhanh ra ngoài, nhìn ngôi nhà trước mặt với đôi mắt tràn đầy hạnh phúc
- Nhỏ quá
Khôi Thần nhíu mày. Hiểu Thuyên liếc hắn một phát rồi bước đến mở cửa, Ổ khóa cũ kĩ vang lên một tiếng nhỏ, rồi cánh cửa gỗ được mở ra sau bao năm đóng kín, mở cả những hồi ức ngày xưa và mở cả những khoảnh khắc sắp trở thành kỉ niệm
An Hiểu Thuyên ho vài tiếng do lớp bụi bay tù mù trong không khí, rồi nó quay ra ngoài, chỉ vào mấy vali, ý bảo Thần mau xách vào nhà
- Sao bẩn thế này
Dương Khôi Thần lại nhăn mặt, đưa tay phủi phủi bụi
- Này nhà cũ của em đấy, tôn trọng chút đi
Khôi Thần bĩu môi, Thuyên lật những tấm vải trắng phủ lên đồ nội thất, đôi mắt ánh lên tia ấm áp
- Vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì cả
- Em ở đây đến mấy tuổi?
- 4
- Sao lại chuyển đi?
- Bất tiện đi lại, bố mẹ đủ khả năng
Thuyên nhún nhún vai đáp gọn, nhớ hôm nghe ba mẹ bảo là sẽ chuyển đi, nó đã khóc rống lên, một mực không chịu, sau này phải năn nỉ mãi nó mới nghe theo. Thuyên bật cười khi nhớ lại ngày xưa, ba mẹ đã dùng bao nhiêu bánh kẹo để dụ khị nó, có cả….anh hai nữa
An Hiểu Thuyên đứng bật dậy, ngăn dòng hồi tưởng. Khôi Thần chưa kịp hoàn hồn đã bị dúi vào tay cây chổi và miếng giẻ lau, kèm theo cái nháy mắt của vợ, hắn thở dài
- Này này cẩn thận với cái đó một chút, hàng hiếm đấy
- Lau kĩ cái này một chút đi
- Nhẹ tay một chút
- #%%%&$&&
Trong lúc dọn dẹp Hiểu Thuyên cứ luôn miệng nhắc nhở chồng cái này cái nọ. Căn nhà thực ra không nhỏ như Khôi Thần nói, là nhỏ đối với những nơi hắn từng ở thôi. Ngôi nhà gỗ gồm 2 tầng, phòng khách được bày biện ấm cúng, sử dụng sắc cam vàng chủ yếu tạo cho căn nhà cảm giác ấm áp. Có một phòng đọc sách nhỏ, trên kệ bày biện bao nhiêu là sách, phần lớn, tất nhiên, là sách y khoa
Mãi đến tối mới dọn dẹp xong. An Hiểu Thuyên nằm phịch trên ghế salong, thở lấy thở để
- Chồng, nấu cơm đi
- Biết rồi
Khôi Thần bước vào bếp, thao tác thành thục, sau 5 phút đã bưng ra hai tô mì nóng hổi. Thời kì ăn mì lại bắt đầu
- Sao hôm nay nghe lời thế??
An Hiểu Thuyên nheo mắt nhìn hắn
- Vì không muốn công sức nãy giờ quét dọn biến thành tro
Thuyên hừ mũi
- Nói dễ nghe chút sẽ chết à
Xong xuôi bữa tối, Hiểu Thuyên đi tắm, lơ đễnh thế nào nó lại để quên quần áo trên giường
- Chồng, lấy dùm bộ quần áo
Khôi Thần rời mắt khỏi màn hình ti vi, nhìn khuôn mặt đang nhăn răng ra cười của vợ và quay đi không biểu lộ chút cảm xúc
- Này…lấy dùm bộ quần áo
- ……
- Anh điếc à?
- ….
- Được rồi được rồi là vụ lúc nãy phải không? Ok đáng lẽ em không nên bỏ thuốc sổ vào tô mì của anh, em xin lỗi được chưa?
- ……
- Này anh nhỏ mọn vừa thôi, cũng tại anh chọc tức em trước mà, em cũng đã xin lỗi rồi
- …..
- Dương-Khôi-Thần
Đến lúc này Khôi Thần mới quay lại nhìn, đứng dậy, và đưa quần áo cho nó
- Cái quái gì đây?
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Hiểu Thuyên hét lên khi Khôi Thần chỉ vừa chạm nhẹ vào chỗ bị thương
- Có nghiêm trọng vậy không?
- Anh không bị sao mà hiểu được hả?
- Được rồi ngồi yên đi buổi chiều bác sĩ mới đến được
- Buổi chiều?? Không lẽ bắt em ngồi không như vậy đến buổi chiều sao?
- Muốn phế luôn cái tay thì cứ việc quậy
- Aaaaaa, tại anh hết tên chết tiệt, anh phá hỏng kế hoạch cả ngày hôm nay của em rồi
- Ngoài trời tuyết rơi như vậy thì đi được đâu mà đòi kế hoạch
- Em có nói là ra ngoài chơi đâu
- Chứ là gì?
An Hiểu Thuyên chợt mỉm cười, nụ cười lạnh thấu xương
- Sơn đàng hoàng một chút đi
Thuyên lấy bên tay lành kéo kéo tóc của Thần
- Là tại cái này chứ có phải tại anh đâu
Khôi Thần mất kiên nhẫn đáp, Thuyên hừ một phát, rồi chồm lên cầm lấy cây sơn mà làm mẫu
- Đó, như vậy nè, làm theo đi
Thần lầm bầm gì đó rồi cũng làm theo, Thuyên lấy hai đầu gối ép mặt hắn lại
- Nói gì đó, sơn lại ngón cái đi
Thuyên ngồi trên ghế thích thú nhịp nhịp tay, chân gác qua vai Thần và mỉm cười khi thấy tên chồng tập trung sơn móng chân ình
- …..Nếu cô thực sự yêu anh ấy thì cô cũng đủ nhẫn tâm đấy
- Ý cô là gì?
- Cô để cho anh ấy yêu cô, rồi đùng một cái, cô chết, cô mang theo tình yêu vĩ đại của cô chôn sâu dưới 3 tấc đất, còn anh ấy phải chung sống với nỗi nhớ đến suốt đời, như vậy chẳng phải rất đáng thương hay sao
An Hiểu Thuyên tựa cằm vào đầu gối, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, vì Khôi Thần ngồi dưới đất quay lưng về phía nó nên hắn không thấy nó đang khóc. Hiểu Thuyên cắn chặt vào đầu gối, cố ngăn những tiếng nấc, cho đến khi đầu gối tứa cả máu, thì nước mắt cũng đã khô, và cũng chính khoảnh khắc đó, An Hiểu Thuyên bàng hoàng nhận ra…
….nó đã mất vị giác
CHAP 30 – LỜI THÚ TỘI
Sau hai ba ngày thì rốt cuộc bão cũng tan. An Hiểu Thuyên nhanh chóng lôi chồng đi làm thủ tục xuất viện
- Ừm…rẽ trái chỗ ngã tư..hình như nhầm rồi, rẽ phải chứ…aiz anh chạy đàng hoàng chút đi cứ lắc như vậy em nôn đầy ra xe thì đừng trách
- Bớt nói đi
Dương Khôi Thần đáp nhạt, đường trơn khó đi nên hắn phải tập trung hoàn toàn vào việc lái xe, không muốn đôi co với nó. Hơn hai tiếng sau rốt cuộc cũng tới nơi. Hiểu Thuyên thích thú bước nhanh ra ngoài, nhìn ngôi nhà trước mặt với đôi mắt tràn đầy hạnh phúc
- Nhỏ quá
Khôi Thần nhíu mày. Hiểu Thuyên liếc hắn một phát rồi bước đến mở cửa, Ổ khóa cũ kĩ vang lên một tiếng nhỏ, rồi cánh cửa gỗ được mở ra sau bao năm đóng kín, mở cả những hồi ức ngày xưa và mở cả những khoảnh khắc sắp trở thành kỉ niệm
An Hiểu Thuyên ho vài tiếng do lớp bụi bay tù mù trong không khí, rồi nó quay ra ngoài, chỉ vào mấy vali, ý bảo Thần mau xách vào nhà
- Sao bẩn thế này
Dương Khôi Thần lại nhăn mặt, đưa tay phủi phủi bụi
- Này nhà cũ của em đấy, tôn trọng chút đi
Khôi Thần bĩu môi, Thuyên lật những tấm vải trắng phủ lên đồ nội thất, đôi mắt ánh lên tia ấm áp
- Vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì cả
- Em ở đây đến mấy tuổi?
- 4
- Sao lại chuyển đi?
- Bất tiện đi lại, bố mẹ đủ khả năng
Thuyên nhún nhún vai đáp gọn, nhớ hôm nghe ba mẹ bảo là sẽ chuyển đi, nó đã khóc rống lên, một mực không chịu, sau này phải năn nỉ mãi nó mới nghe theo. Thuyên bật cười khi nhớ lại ngày xưa, ba mẹ đã dùng bao nhiêu bánh kẹo để dụ khị nó, có cả….anh hai nữa
An Hiểu Thuyên đứng bật dậy, ngăn dòng hồi tưởng. Khôi Thần chưa kịp hoàn hồn đã bị dúi vào tay cây chổi và miếng giẻ lau, kèm theo cái nháy mắt của vợ, hắn thở dài
- Này này cẩn thận với cái đó một chút, hàng hiếm đấy
- Lau kĩ cái này một chút đi
- Nhẹ tay một chút
- #%%%&$&&
Trong lúc dọn dẹp Hiểu Thuyên cứ luôn miệng nhắc nhở chồng cái này cái nọ. Căn nhà thực ra không nhỏ như Khôi Thần nói, là nhỏ đối với những nơi hắn từng ở thôi. Ngôi nhà gỗ gồm 2 tầng, phòng khách được bày biện ấm cúng, sử dụng sắc cam vàng chủ yếu tạo cho căn nhà cảm giác ấm áp. Có một phòng đọc sách nhỏ, trên kệ bày biện bao nhiêu là sách, phần lớn, tất nhiên, là sách y khoa
Mãi đến tối mới dọn dẹp xong. An Hiểu Thuyên nằm phịch trên ghế salong, thở lấy thở để
- Chồng, nấu cơm đi
- Biết rồi
Khôi Thần bước vào bếp, thao tác thành thục, sau 5 phút đã bưng ra hai tô mì nóng hổi. Thời kì ăn mì lại bắt đầu
- Sao hôm nay nghe lời thế??
An Hiểu Thuyên nheo mắt nhìn hắn
- Vì không muốn công sức nãy giờ quét dọn biến thành tro
Thuyên hừ mũi
- Nói dễ nghe chút sẽ chết à
Xong xuôi bữa tối, Hiểu Thuyên đi tắm, lơ đễnh thế nào nó lại để quên quần áo trên giường
- Chồng, lấy dùm bộ quần áo
Khôi Thần rời mắt khỏi màn hình ti vi, nhìn khuôn mặt đang nhăn răng ra cười của vợ và quay đi không biểu lộ chút cảm xúc
- Này…lấy dùm bộ quần áo
- ……
- Anh điếc à?
- ….
- Được rồi được rồi là vụ lúc nãy phải không? Ok đáng lẽ em không nên bỏ thuốc sổ vào tô mì của anh, em xin lỗi được chưa?
- ……
- Này anh nhỏ mọn vừa thôi, cũng tại anh chọc tức em trước mà, em cũng đã xin lỗi rồi
- …..
- Dương-Khôi-Thần
Đến lúc này Khôi Thần mới quay lại nhìn, đứng dậy, và đưa quần