Thanks cả nhà đã đợi chap mới nhé - Thật sao?
Ông An giật mình xoay người lại, đối diện với ánh mắt đầy kinh ngạc của Dương Khôi Thần, nhất thời không nói lên lời. Hai người cứ im lặng đứng nhìn nhau, cho đến một lúc sau, ông An cụp mắt xuống, gập điện thoại lại và ra hiệu Khôi Thần đi theo mình
Xe chạy đã hơn một tiếng đồng hồ, càng lúc càng xa khỏi thành phố. Nhiệt độ bên ngoài đang xuống thấp nhưng ngọn lửa trong lòng Dương Khôi Thần càng lúc càng bùng lên dữ dội, cảm giác bồn chồn chạy khắp người khó chịu vô cùng. Khoảng mười lăm phút sau, xe dừng trước một bệnh viện khá lớn với khuôn viên trải cỏ xa đến tít tắp. Nhưng Dương Khôi Thần không còn tâm trí nào để ngắm nhìn nữa, hắn nhanh chóng bước theo sau ông An lên tầng 4 của bệnh viện
Đến trước một cửa phòng, ông dừng lại, đứng nép người qua một bên, ý muốn Dương Khôi Thần hãy tự bước đến mở. Giây phút này hắn chợt khựng lại. Đã quá lâu rồi, nỗi đau trong hắn chưa hề nguôi ngoa, nhưng ít ra cũng đã cố gắng giấu sâu vào trong tim, hắn không muốn bất kì chuyện gì xảy ra khơi gợi lại nỗi đau đó. Hắn sợ, nỗi sợ hệt như 10 năm trước, cũng là cánh cửa lạnh lẽo này, đã chia đôi 2 người ra khỏi hai thế giới hoàn toàn tách biệt nhau
Khôi Thần nắm lấy tay cầm lạnh buốt, hít một hơi sâu, rồi hắn đẩy cửa bước vào
Căn phòng tràn ngập trong ánh nắng ban mai,