Âu Dương Huyền cảm thấy có chút lâng lâng, không khỏi muốn đặt môi lên cái cần cổ như thiên nga kia, nếm thử hương thơm mà nó tỏa ra, cảm nhận sự mềm mại đàn hồi từ nó.
Cảm giác này rất giống với lần đó ở Vạn Túy Lâu, khi hắn thấy nàng đang múa trên sân khấu.
Một luồng tà hỏa trỗi dậy, khiến hắn miệng khô lưỡi đắng.
Âu Dương Huyền thầm kêu không ổn vội vã đứng dậy.
"Công tử sao vậy ?" - Như Nguyệt khẽ hỏi.
"Không có gì, Như Nguyệt cô nương, đa tạ cô nương đã dạy ta thư họa.
Chỉ là giờ cũng không còn sớm, chúng ta vẫn nên trở về thì tốt hơn"
Như Nguyệt thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ, mỉm cười đáp:
“Từ trước đến nay, đây là lần đầu, tiểu nữ bị người ta mở miệng tiễn khách” - Ngón tay nàng khẽ cuộn lấy bức họa, nhẹ nhàng đưa cho hắn.
"Tiểu nữ và công tử lần đầu gặp mà cứ như đã quen.
Bức tranh này, tiểu nữ tặng cho công tử.
Nếu sau này có chuyện gì không thể giải quyết, kính xin đến tìm ta ở Vạn Túy Lâu.
Chỉ cần đưa bức tranh này cho thị nữ, bọn họ tức khắc sẽ hiểu"
Âu Dương Huyền có chút kinh nghi nhưng vẫn nhận lấy.
Hai tay chắp lại sau đó xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng hắn dần xa, nụ cười trên môi Như Nguyệt cũng biến mất.
Sau một lúc, có một bóng đen bước vào.
Chỉ thấy người này toàn thân vận hắc bào, đầu đội mũ trùm, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ vô diện.
“Ngươi không để lộ gì đấy chứ ?” – Như Nguyệt không quay đầu, nhàn nhạt hỏi
“Công pháp ẩn núp của Địa Ẩn Tông, nếu để một tên Hộ Đạo Giả nhỏ nhoi phát hiện được, vậy thì cũng quá mất mặt rồi.
Còn ngươi thì sao, hắn vội vã rời đi như vậy, sẽ không phải đoán ra cái gì đi?”
Như Nguyệt lắc đầu:
"Có lẽ là không, bản thân ta cũng uống qua một chum trà với hắn.
Loại trà này vốn dĩ không có độc, chỉ khi kết hợp với Tuyệt Tình Hương mới trở thành kịch độc”
Vừa nói, nàng vừa rút chiếc trâm đang cài trên đầu.
Nếu ngửi kỹ, sẽ thấy đầu trâm phảng phất một mùi thơm nhẹ, bởi vì bình thường xen lẫn với mùi hương trên cơ thể nên không ai nhận ra.
"Hiện tại hắn vẫn chưa cảm thấy gì.
Nhưng mười ngày nữa, toàn thân hắn sẽ vô cùng ngứa ngáy, đến ngày thứ mười bốn thì dục hỏa sẽ thẩm thấu vào tận tim can, khiến hắn không ngừng phải tìm cách phát ti3t.
Sau hai mươi ngày nếu không có thuốc giải của ta, cơ thể sẽ dần suy nhược mà chết.
Vốn là định dùng cho Dư Tùng Vận, phòng hờ Trần Thiên Kiệt thất bại.
Nào ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên Âu Dương Huyền"
Gã hắc bào trầm mặc:
"Làm sao ngươi biết hắn sẽ đến tìm ngươi ?"
"Nam nhân trong Linh Hư Thành muốn phát ti3t dục hỏa, còn nơi nào tốt hơn Vạn Túy Lâu.
Ta lại đưa cho hắn một vật đính hẹn, cho hắn cơ hội để đến tìm ta.
Chỉ cần không phải người ngu, hắn nhất định sẽ tới.
Đến lúc đó, ta có vô vàn cách để khống chế hắn trong tay"
Nghe đến đây, trong đầu gã hắc bảo tưởng tượng ra một vị nam tử khuôn mặt suy nhược vì quá độ, không ngừng quỳ xuống li3m ngón chân nàng, cầu xin được ban cho thuốc giải.
Hắn thầm cảm thán:
"Nữ nhân Thiên Nguyệt Giáo quả thực đáng sợ"
Như Nguyệt không trả lời, chỉ từ từ bước đến gần cửa sổ, đôi mắt đẹp ngước lên nhìn trời.
Không hiểu sao trong lòng nàng lại nhớ đến bốn chữ Mộng Nhập Thiên Thanh của Âu Dương Huyền.
Có lẽ nàng cảm thấy bản thân mình cũng giống như con phượng hoàng trong bức tranh kia, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn lên bầu trời mà không thể chạm tới.
.........
Âu Dương Huyền đi trên đường, trong đầu không khỏi suy nghĩ về lời nói cuối cùng của Như Nguyệt.
Hắn cảm thấy đối phương dường như có ẩn ý khác.
Kiếp trước là một bác sĩ Tâm Lý Học, hắn cho rằng đối phương không nói dối.
Tu luyện giả có thể khác với phàm nhân, nhưng chung quy vẫn là con người, có hỷ nộ ái ố, thất tình lục dục.
Tức là tâm lý và suy nghĩ của họ không khác gì thế giới của hắn.
Trong suốt cuộc trò chuyện, đôi mắt nàng rất bình tĩnh, thường có xu hướng nhìn về bên trái.
Điều này cho thấy nàng đang sử dụng bán cầu trái, bán cầu của lý trí và logic nhiều hơn.
Ngược lại một kẻ nói dối sẽ có xu hướng nhìn về bên phải, nơi mà bán cầu thiên về tưởng tượng và sáng tạo.
Thế nhưng lại có một vấn đề.
Gia đình nàng chết vì chiến tranh, bản thân lại bị bắt làm nô lệ, nghe qua thì thật dễ mủi lòng.
Chỉ có điều, một nữ nhân vừa mới gặp mặt nam nhân đã lập tức bộc lộ hết tâm tình, nói kiểu gì cũng thấy không thông.
Hắn cũng không cho rằng bản thân hấp dẫn đến mức nữ nhân vừa gặp đã yêu, nhất là cái cảm giác kỳ quái khi ngửi thấy mùi hương trên cơ thể nàng, càng khiến hắn cảnh giác.
Âu Dương Huyền ghé vào một sạp hàng, bỏ ra hai ngân tệ để mua cái bình nhỏ, sau đó tiếp tục rảo bước về Âu Gia.
Đột nhiên, bàn chân hắn ngừng lại, nhưng rất nhanh lại bước tiếp.
Suốt quãng đường đi, Âu Dương Huyền liên tục phòng bị, cho tới khi về đến nhà mới thầm thở ra một hơi.
Vừa nãy hắn cảm giác có người theo dõi mình.
Luồng thần thức xẹt qua rất nhanh, nếu không phải thần thức hắn cực kỳ nhạy cảm thì cũng không phát hiện ra.
Nó bám theo Âu Dương Huyền như dòi trong xương, mãi cho đến khi hắn đặt chân vào cửa mới biến mất.
"Rốt cuộc là kẻ nào, Trần Thiên Kiệt sao ? Không đúng, thần thức của đối phương không mạnh như vậy"
Nghĩ một lúc, Âu Dương Huyền chỉ đành lắc đầu.
Đối phương thực lực ở trên hắn, dù có lo lắng cũng vô dụng, chi bằng tranh thủ thời gian nâng cao thực lực.
Hắn vội vã bước trở về phòng, từ từ khép cửa lại.
Ngồi trên giường, Âu Dương Huyền tiến hành nội thị cơ thể, rốt cuộc tìm thấy một vật hình tròn đang nằm trong dạ dày.
Hắn lập tức vận linh khí lên ngón tay, chạm vào vòm họng.
Đây là nơi tập trung nhiều dây thần kinh của amidan và mặt sau của lưỡi, một khi bị chạm phải sẽ lập tức gây ra hiện tượng nôn ọe.
Chỉ nghe ọe một tiếng, Âu Dương Huyền nôn ra một vật đen tuyền, hình tròn nhỏ như đồng xu, chính là nhẫn trữ vật của hắn.
Bên trong ngoài trừ đồ vật cần thiết còn có một vũng nước rất nhỏ.
Bất kể đối phương có mục đích gì hay không, hắn tuyệt đối sẽ không uống đồ do nàng đưa.
Trên thực tế Âu Dương Huyền đi dạo quanh một vòng, cũng không phải hứng thú gì với thư họa, mà là muốn thoát khỏi tầm mắt của Như Nguyệt.
Vừa nhìn thấy đối phương muốn pha trà, hắn liền âm thầm tháo nhẫn trữ vật, sau đó len lén bỏ vô miệng.
Động tác này rất kín, người ngoài nhìn vào chỉ thấy như hắn đang vuốt miệng suy tư.
Khi uống trà, hắn lại giả vờ uống thật chậm, đồng thời khởi động nhẫn trữ vật hút hết trà vào trong nhẫn.
Vốn là định len lén lấy nó ra, đáng tiếc đối phương quá cảnh giác, đến cuối cùng chỉ đành nuốt nó vô bụng.
Âu Dương Huyền bắt đầu trích xuất mấy giọt nước vào cái bình mới mua.
Kỳ quái là dù để lâu như vậy nhưng nó vẫn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
"Người đâu, gọi Ngô Phương đến cho ta" - Hắn ra lệnh cho một tên hạ nhân.
Một lúc sau, từ ngoài cửa tiến vào một lão già tầm bảy mươi tuổi, thân mặc lam y.
Hai mắt lão đục ngầu, cộng thêm cái lưng hơi còng, nhìn kiểu gì cũng giống như người sắp chết.
Đây chính là người đầu tiên hắn gặp khi mới xuyên không.
Thông qua cuộc nói chuyện với Âu Mã Thành, hắn biết lão tên là Ngô Phương, đồng thời là cánh tay trái đắc lực của phụ thân hắn.
"Thiếu gia có gì cần phân phó" - Ngô Phương chắp tay cung kính hỏi.
"Ta muốn ngươi đi tìm vài vị y sư và luyện đan sư, kiểm tra cho ta trong chiếc bình này có chứa thứ gì lạ hay không."
Ngô Phương nhìn giọt chất lỏng màu xanh, nhíu mày nghi hoặc:
"Thứ cho lão nô hỏi thẳng, không biết thiếu gia lấy thứ này ở đâu"
"Tạm thời ngươi không cần biết, nhớ kỹ là phải tra xét bí mật, hơn nữa cũng không cần báo chuyện này cho cha ta, có hiểu không ?"
Ngô Phương gật đầu, sau đó móc ra một cái hộp nhỏ:
"Thiếu gia, trong này có hai bình Nạp Khí Đan, là lão gia bảo ta mang đến cho thiếu gia, hy vọng sớm ngày trùng kích Hóa Hải Đệ Tứ Cảnh"
Âu Dương Huyền nhận lấy, ra hiệu cho lão lui.
Một bình Nạp Khí Đan có giá 4.000 Kim Tệ, hai bình là 8.000, xem ra gia tộc quả thật coi Âu Dương Huyền là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng.
Đã như vậy hắn cũng không thể tỏ ra mình vô