Tần gia lão tổ, cầm mảnh nội giáp bản mệnh trên tay, lão biết vật này đại biểu cho điều gì.
Vừa cầm lên lão đã lập tức cảm nhận được khí tức của Tần Ngạo Thế, của con Giao Long, của Tần Vũ và Nam Cung Uyển!
Độ Kiếp kỳ cao thủ như lão, rất dễ phân biệt rạch ròi khí tức chân khí của người khác, đặc biệt là những người lão hay tiếp xúc.
Hơn nữa, Nam Cung Uyển không xóa đi khí tức của mình, cố tình để lại, đã chứng tỏ chuyện này không thể nào do người ta cố ý bày trò được!
Lão hít một hơi thật sâu, chuyện này có chút vượt qua suy nghĩ của lão.
Tần Ngạo Thế là con trưởng của lão, huynh trưởng của Tần Ngạo Thiên.
Trước đây, con trưởng của lão đã từng trong bóng tối âm thầm ra tay một lần với phụ thân của Tần Vũ, nhưng bị lão phát hiện được, lão đã tha thứ cho hắn một lần.
Cho hắn một cơ hội làm lại cuộc đời, với vị trí Đại trưởng lão Tần thế gia.
Ở vị trí này, quyền lực và tài nguyên của hắn, vốn không thua kém vị trí gia chủ là bao nhiêu.
Chuyện ngày đó Tần Lôi cấu kết với Lỗ Túc, lão cũng đã tra đến, thủ hạ di chuyển tới lui trong nhà, làm sao qua được mí mắt của lão, hơn nữa thân tín trong Tần gia của lão vẫn còn rất nhiều, chẳng qua lúc đó Tần Vũ vẫn bình an, cũng là lần đầu nên lão bỏ qua cho Tần Lôi.
Nhưng mà lão không ngờ, lâu nay lão không xuất thủ động tay đến sự vụ trong nhà, liền bị hai cha con Đại trưởng lão qua mặt, ra tay tương tàn huynh đệ, sát hại đồng tộc.
Và điều làm lão giận dữ hơn nữa, chính là Tần Ngạo Thế tự mình xuất thủ, tâm ngoan thủ lạt cỡ nào, mới có thể ra tay với hậu bối trong nhà được chứ.
Lão nhìn Tần Vũ đang ngồi trên ghế im lặng đợi quyết định của lão, lão thở dài một hơi.
Chuyện này nếu lão bỏ qua lần nữa, thật sự sẽ có lần tiếp theo, hơn nữa trong gia tộc nhất định sẽ vì chuyện này mà hồ nháo một hồi.
Bây giờ các lộ thế lực trong Tần gia chắc hắn đã biết được ai đứng sau chuyện này, chẳng qua là bọn họ không có chứng cứ mà thôi.
Nếu lão lại ngậm bồ hòn bỏ qua, bọn họ sẽ được nước lấn tới, căn cơ Tần gia có thể lung lay.
Nghĩ nghĩ, đoạn lão quyết định lão phải đích thân ra tay trấn áp, duy trì trật tự trong gia tộc thì may ra mới giữ vững được cơ nghiệp mấy nghìn năm của tổ tiên.
Hơn nữa, giữa Tần Vũ và Tần Lôi, thì lão cho rằng Tần Vũ hơn Tần Lôi về mọi mặt, từ thiên phú tu luyện cho đến tâm cơ.
Lão tin rằng trong thế hệ trẻ này của Tần gia khẳng định không ai có thể vượt qua Tần Vũ.
Hơn nữa, tâm tư Tần Vũ cẩn thận, cũng không có biểu hiệu tương tàn huynh đệ đồng tộc, nên lão cũng an tâm giao Tần gia cho Tần Vũ hơn là Tần Lôi.
Nghĩ ngợi một hồi, lão đã hạ quyết tâm.
Đoạn lão quay sang nói với quản gia của Tần phủ:
- Triệu tập các trưởng lão trong nhà đến đại sảnh, gọi cả Tần Lôi.
…
Tần Vũ sống ở chỗ này cũng ngót nghét 20 năm, hắn hiểu một điều rằng âm mưu quỷ kế gì cũng không thể qua mắt mấy cái lão già này.
Nên Tần Vũ trực tiếp mang chứng cứ đến cho Tần lão tổ định đoạt.
Bây giờ, lão tổ đã quyết định triệu tập trưởng lão hội, hắn cũng đã biết lão định làm gì.
…
Đại điện Tần gia, lão tổ ngồi trên long ỷ, đoạn nhìn xuống dưới, thấy Đại trưởng lão vắng mặt, lão khẽ nhíu mày, chậm rãi nói:
- Từ khi nào trưởng lão hội, lại có quyền vắng mặt như vậy?
Giọng lão không giận, nhưng mà ẩn chứa tầng tầng lớp lớp uy nghiêm.
Các vị trưởng lão, bao gồm cả gia chủ Tần gia Tần Ngạo Thiên vội vàng nói:
- Lão tổ bớt giận! Mau mau cho người gọi Đại trưởng lão.
Tần Lôi đứng bên dưới lúc này mặt mày đã tái mét, hắn biết chuyện lần trước đã đến tai Tần gia lão tổ, hơn nữa, khẳng định lão đã nắm chứng cứ gì đó trong tay.
Đoạn, Tần gia lão tổ nói với quản gia:
- Lôi hắn vào đây.
Vừa nhìn thấy người bị lôi vào, Tần Lôi sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống nói:
- Lão tổ, ta là bị người hãm hại, ta bị oan!
Mặt lão chợt đanh lại, lão nhàn nhạt nói:
- Ta còn chưa nói cái gì mà.
“Hỏng bét” Tần Lôi bây giờ mới nhận ra, là hắn thần hồn nát thần tính, bị uy áp của lão, hù cho sợ hãi, tự mình khai ra chính mình.
Hắn lại càng khóc lớn:
- Lão tổ ta bị người xúi giục, ta thật sự bị oan.
Bây giờ hắn đâm